ngovantao

Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Lễ Nguyên Tiêu - Festival of poetry?

Quế Anh Oil pastel on paper 2009


Nguyên Tiêu, festival of poetry?

Had it to be for the people to come and to read old-fashioned poetry, to listen to recital of obsolete poems, written for wooden figures or mummified heroes?


It should be a day for the people to express themselves, poetry in their strife for freedom, poetry in their waiting for truth and justice, poetry in their dream of a better world…



Tết Nguyên Tiêu – Ngày thơ


Thơ là sự trầm lắng. Nên “Ngày Thơ” có thể có lý nghĩa gì?


Chắc chắn không thể là một dịp để tuyên dương những lãnh tụ, những thần đồng thi ca của một hệ thống lỗi thời, trừ phi không sợ rơi vào sự hời hợt, chết chìm trong sự ảm đạm thờ ơ. Ngày thơ không phải là dịp áp đặt quần chúng; chờ đợi lôi kéo hàng ngàn người ngồi lắng nghe một nhà thơ, thì thật là một sự khó khăn trừ phi bài thơ là tuyên ngôn nghệ thuật, nhân sinh hay xã hội có tính cách đột phá ra ngoài khuôn sáo ý thức đời thường. Hai điều ấy đủ cho hiểu tại sao “Tết Nguyên Tiêu – Ngày thơ Việt Nam” như năm nay (17.02.2011) theo những năm trước càng dần thêm buồn tẻ và vô ý nghĩa ( “Ngày thơ VN: Hà Nội thiếu điểm nhấn, TPHCM buồn tẻ” Phạm Mi Ly –Anh Vân, evan.vnexpress.net)


Thơ là tự do. Thơ là hồn nhiên lãng mạn. Thơ cũng là cùng nhau bông lơi tô điểm tình người… Vậy “Ngày Thơ” phải là một “lễ hội” để cùng nhau ý thức thế nào là thơ, thơ trong ý nghĩa đó. Mà ý thức cũng là “tự ý thức” tự do và khao khát tự do. Tự ý thức tâm hồn nghệ sĩ, tô điểm cuộc đời, đưa tình người ra khỏi mọi ý thức hệ chủ nghĩa vô nhân bản, ra khỏi những hệ lụy vật chất của sự đời. Lễ hội là cùng nhau rộn ràng bông lơi lãng mạn tìm thi tính trong từng nụ cười, trong từng gặp gỡ, tự thấy chính mình cùng với mọi người bay bổng kiểu cách cao sang nhưng hòa đồng không phân cách. Ai ai cũng tự thấy mình là “thi nhân”, thi nhân trong sự bình thường nhất của cuộc đời.


Trong một vương quốc, “giữa một triều đại mà mọi quần thần ai cũng có thể là thi sĩ” (Trịnh Công Sơn – 1*), thì mỗi năm có một ngày thơ là chuyện bình thường. Tô điểm những mặt nạ, minh họa tượng đất. Nhưng vấn đề của xã hội là biến sự cổ hủ thành một ngày hội của con người, ý chí tự do. Một ngày mà mọi người để lại sau thầm kín nội tâm, tìm nhau đến một vườn hoa, dập dìu thanh lịch. Thi nhau thả thư, những quả bóng bay bay mang theo những câu thơ, một ai với nhặt là có dịp suy tư về thi ca, bàn luận cùng bạn bè. Có những kẻ rong ca, hát lên những ý thơ mang nặng sự đời. Có những bích báo rạng rỡ ở góc thảm hoa, có những bích báo cho mọi người tự động viết và tự đọc những câu thơ. Phải, những câu lạc bộ thơ, những nhóm người bạn văn thơ sẽ tổ chức những quầy trà những bàn rượu cùng nhau vui họp, với sẵn một hòm thơ có đề tài thi ca. Một hòm thơ mời mọc thi nhân khách lạ ngang qua cho vào một vài câu thơ. Dĩ nhiên đề tài là đề tài xã hội, tình người, triết lý nhân sinh… Thơ nói sự thật. Không già nua thuần phong mỹ tục. Không hệ lụy chủ nghĩa. Không đi theo những đường rày. Thơ giải phóng con người…. Một hòm thơ bất cứ ai cũng có thể nhặt để đọc riêng tư, hay ngâm to chia vui và cùng nhau tọa đàm đối diện thực tế có những âu tư, những khắc khoải, những hoài bão không cùng trước thế sự trần gian còn mang nặng bao nhiêu đen tối.

23.02.2011


1* “Bùi Giáng-Ngô Văn Tao Trịnh Công Sơn – 1994 giới thiệu “Vào Chung Cục Thơ”

tập thơ song ngữ của BG-NVT. Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn.2004

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Sỏi đá - Les galets

Quế Anh oil pastel on paper 10.2010


Les galets


Le vent venu léger sur mes épaules

déranger la lumière du jour

troubler le reste de nos rêves

de notre amour, te souviens-tu?

J’en garde le regard étonné

le geste retenu et une question.


Nous allons de retour au coin de la rue

submergés par le soleil de midi

chercher refuge dans un jour tamisé

et je m’occupe à t’habiller en rouge

la couleur du verre de notre vin


Nous avons crié en vain aux quatre vents

ce qui nous était dû, ce qui nous était refusé

le dos au mur le geste las

le coeur chaviré

de suivre les formes changeantes des nuages.


J’aimerais religieusement t’écouter

de nouveau te regarder

debout couchée

le corps allongé

comme une terre bonne et nourricière


De l’océan infini, qu’étions-nous?

Deux galets rejetés au-delà des vagues

1884


Sỏi đá


Gió đến nhẹ trên vai anh

lung linh ánh sáng ban ngày

rối loạn giấc mơ ta còn lại

mối tình chúng ta, em có nhớ?

Anh giữ mãi những cái nhìn ngất ngưởng

những cử chỉ kín đáo, và một lời thầm hỏi


Chúng ta trở lại góc đường xưa

chìm đắm trong mặt trời buổi trưa

tìm bóng sau màn che

anh mặc lên người em áo màu đỏ

màu nâu của chén rượu nồng


Chúng ta gào ra bốn gió

những gì ta đã được những gì ta đã mất

mệt mỏi áp lưng vào tường

trái tim như tan vỡ

chúng ta nhìn theo bóng mây

bồng bềnh và trôi nổi


Anh lắng nghe em thầm cầu nguyện

nhìn thân em trải dài

như mảnh đất phì nhiêu


Trước mênh mông đại dương

chúng ta là gì đây?

Hai sỏi đá ngoài triều sóng cả

2011

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Không còn gì nữa - Nothing's left

Quế Anh oil pastel on paper


All is gone, nothing’s left

but an air of funeral

the sun behind a veil

shrouded with sadness

white cloud of death-gray color

icy stones in the desert stony plaza


All is gone, nothing’s left

but drops of tears

closed lips of silence

all the lost fleeting dreams

a remembrance in some beating hearts


All is gone, nothing’s left

but a floating corpse

away off the waves of life

on the dispersive winds

scattered in a snow squall

an everlasting instant of eternity

2.2011


Không còn gì nữa

Chỉ còn một màn tang

mặt trời đã quay ngang

tới những đám mây buồn

mây trắng toát toàn một màu xám úa

đá còn lại lạnh của những công trường trơ đá


Không còn gì nữa

chỉ còn những giọt lệ

một đôi môi lắng im

bao hoài mong ước mộng cũng bay đi

kỷ niệm riêng cho những người ở lại


Không còn gì nữa

chỉ còn một chiếc thân nghiêng

đổ rạt ra ngoài sóng của cuộc đời

mà mưa rơi tuyết phủ gió băng phai

khi năm tháng ngày dài đến vĩnh viễn

1984

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Haiku - Longing for home

Quế Anh oil pastel on paper 2008

A lark in the sky

Song of traveller

On his way longing for home


調

.......Không trung nhạn phi khứ

......行 ...........ảo từ khúc điệu lữ hành nhân

......人 ...........cố hương trường quy lộ


Không trung cánh nhạn bay

Khúc điệu nhạc từ người lữ khách

Linh lạc bước tha hương