ngovantao

Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Aragon


Quế Anh oil  pastel on paper 6/2011




Au bout de mon âge, qu’aurai-je trouvé?
Vivre est un village où j’ai mal rêvé
Aragon (chanté par Jean Ferrat)

Đời là con đường gian truân mà ta phải đi cho hết
Sống là luôn luôn trở về vườn quê nhà
Để nhẹ nhàng thăng hoa với chim hót
Là môt khoảng trời xanh trong cơn bão
Một tia nắng vàng trong ngày mưa
Đeo trên vai gánh nặng của phận người
Nhưng vẫn lần mò trên cái cầu tre lửng lơ
Vượt giòng sông của những sự đời

Là một khoảnh khắc giữa hai con nước
Để ngậm ngùi nhớ lại
Rằng ta không biết tận hưởng
Tình yêu rộng lớn muôn vàn đã đều qua
Để lại vết thương buồn nuối tiếc
Một chiếc lá bâng khuâng
Một câu hát lạc nguồn

Đời là con đường gian truân mà ta phải đi cho hết
Sống là luôn luôn trở về vườn quê nhà
Để tiếp tục mộng mơ hão huyền
18 Juin 2012

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Funeste emblème

  
Quế Anh    Life and the Death monster   
acrylic on canvas 60x80 cm  May-2012

Funeste emblême

Ce ne fut qu’un théâtre aux miroirs déformants
L’acteur qui m’est connu, revenant des lointaines
Tout seul sur la scène, va et vient titubant
Le triste reflet de mille choses humaines

Sa voix retentissante à sombrer dans la nuit
Réveiller dans l’âme les ombres des ténèbres
Désirs non-avoués, les hontes enfouies
Recouvrir le monde d’une voile funèbre

L’acteur qui m’est connu, l’image de moi-même
A retrouvé dans mon coeur le fonds de noirceur
Transcendantale antinomie, funeste emblême

Mais dans son épilogue à l’immense douceur
Il lui coule des larmes pour notre destin
De vivre dans l’étau charnel d’un Être humain

31 Mai 2012  - Ngovantao

Ngọn cờ rách

Màn kịch đã kéo lên
sân khấu là kính gương
phản chiếu bóng người lập hình và méo mó
diễn viên mà tôi quen biết
đến từ ngàn xa
vượt phong ba biển cả
tiếng anh vang lên từ đen tối
nói lên mặt trái của sự đời
anh đi đứng như người say như sắp ngã
anh mang trên vai
những dục vọng thầm kín
những tị hiềm tội lỗi
trời đất như theo anh
chìm vào một màn đêm

Diễn viên mà tôi quen biết
anh là hình ảnh của chính tôi
anh nhận ra trong trái tim tôi
một vết nhơ sám hối
những nghịch sự bản thể
ngọn cờ rách nát của bại trận
biểu dương mù quáng và điên rồ

Nhưng lời cuối của anh
là một bài thơ
mang mang nỗi buồn uẩn khúc
anh tha thứ và nhỏ lệ
cho tất cả chúng ta
sống cả đời trói chặt
trong bản năng xác thịt
của con vật kiêu hùng”.
1/6/2012