Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Bùi Giáng và thi ca

                                                     Quế Anh       acrylic on paper


Khi mùa thu tới, thường mang đến những nhớ nhung.
Tôi ngậm ngùi nhớ lại mấy câu tiếng Anh dưới đây, dư vang kỷ niệm đẹp.
Đặc biệt cũng là những câu thơ ngoại ngữ của tôi, mà Bùi Giáng dịch sang thành một bài thơ Việt nam với tên đề "Tặng Giai Nhân Nương Tử".
Nói là dịch, thì thật không đúng vì phải nói Bùi Giáng đã mông lung thông cảm
và tái tạo.
Tôi càng ngậm ngùi nhớ nữa vì đó là bước đầu tiên để tuần tự về sau Bùi Giáng thông
diễn giải như thế thơ của tôi,  hai ba chục bài thơ Pháp, Anh và hơn trăm bài Hán tự Hài Cú.
Chinh trong sự gần gũi đó cũng là dịp tôi tuần tự học hỏi và biêt nhìn nhận sâu thêm qua Bùi Giáng thi tính của trời đất, thi tính của sự hiện thành nhân sinh và phận đời.

                                If you must go away
                        in the coming departure
                                 if we have to part
   as announced by the flight schedule

              There will be a broken heart
                          the moon off the sky
                   the days without sunlight

          Someone will know how to cry
                           for the fading desire
                   and the flowers to be lost
                                  in your absence
                             quiet dawn silence
                 in memory of tender time



Dịch bài thơ Ngô Văn Tao

Tặng giai nhân nương tử

Nếu em cần phải đi xa
Trong  giờ ly biệt nhèm nhào về sau
Nếu đôi ta phải tách lìa
Như giờ phút đọng đầm đìa báo tin

Sẽ tan vỡ một trái tim
Vầng trăng bỏ mất bầu trời mà đi
Ngày ngày vắng bóng mặt trời
Đôi người sẽ hiểu khóc cười ra sao

Khóc từ vui ngượng đau ngầm
Khóc trong lặng lẽ âm thầm mà ra
Khóc từ tình mộng thiết tha
Đầu tiên như thế mà ra rã rời

Những đóa hoa mộng đầu đời
Toàn nhiên nhẫn nhục tót vời tử sinh
Còn ai ấy kẻ sinh bình
Còn nhìn ngó thấy bình minh thuở nào

Thiếu người thượng thặng tiêu hao
Niềm vui vô tận chiêm bao ấy là

Bùi Giáng (1994)


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ