Ký ức Trịnh Công Sơn
Quế Anh acrylic trên bố 70x80cm
Anh đi rồi
Ngọn
gió hoang vu
Một
cõi không người
Nhân
ngày giỗ thứ 12 của Trịnh Công Sơn, ngày 1/04/2013
tôi
thầm nghĩ lại một vài ký ức
Năm 1976
Đất nuớc phong tỏa,
xã hội ngăn sông cấm chợ, tôi luôn luôn đau lòng tự hỏi anh đương làm gì, anh ở
đâu…:
Đã lâu rồi không
được tin anh
tôi tự hỏi
tại sao anh không là mây
để cùng gió ngao du khắp
bốn phương
là gió để gió đến bên
người có đôi môi nhớ nhung
tại sao anh không là mưa
để sông không đợi nước chảy về nguồn
là chim hải âu
để không ai cần đến đất liền cùng biên giới
tại sao anh không là biển
để gợn một đường trăng đụng đến chân mây
Anh chỉ là Thi Nhân
Và lòng người không có bến
(trích từ tập
thơ Nuages-Mây, Montreal 1988)
Năm 1992
Trịnh Công Sơn có dịp đi thăm Montréal. Tôi có hạnh
phúc được cùng anh lang thang thành phố những ngày những tháng, cùng chung tự tạo
một kỷ niệm cho ký ức : Journal des beaux Jeudis, Một tập thơ (100 bài “nhiên nhiên thi tức”,
với bút tích và ký họa của TCS)
Xa đi và xa đi
Những chai rượu
rót hoài không cạn
những
ly rượu uống hoài không cạn
những
bàn tiệc vuông tròn
mỗi
ngày dâng hiến
mênh
mông
xa lạ
những tiếng hát
bao la
giọt lệ
mong manh
đời người đói rã
cuộc tình
Ta ơi! Bên thềm
cuộc sống hàm
oan
một nỗi gian nan
mặn mà
con cá bống kho
chén đời lạnh
giá
những ly rượu
vị đắng vô bờ
2
Em ơi! Hãy nhớ một
ngày đã xa
Xa đi và xa đi
bờ sông ta đã biết
ánh sáng của
ngày xưa
ngày xưa ta lớn
quen em
đởi có vị đắng
và người còn
mang ta ly rượu
ta nhận ao đầy
như sông nuớc
như đất trời
của lòng
ta, ôi quá độ
(Trịnh Công
Sơn-Ngô văn Tao 1992)
Ngày 30/07/1992
Ngày Trịnh Công Sơn từ giã Montreal!
Tiễn Bạn
Con chim bằng đã cất cánh và bay đi. Bay cùng gió,
cùng mây. Trở lại mảnh đất kia, nơi có kẻ chờ đợi. Có niềm vui, giọt lệ và những
nụ cười tiếp đón sự hồi hương của người tài.
Con chim bằng đã lại bay đi. Để tôi ở nơi này; với
vòm cây tháng bảy như đã vội vào thu, chớm vàng xanh của nhớ thương.
Tôi đưa tiễn anh ra về, vào cuối tháng bảy. Thành phố
này bỗng hụt hẵng. Đâu rồi ánh sáng đầu xuân, khi anh vừa đến? Chén rượu mừng
vui còn dư vị đắng trên môi. Còn lại cho tôi những chai không rượu đục. Một chút
ngậm ngùi! Khi những ngày bên anh đã đi vào trong quá khứ.
Đã đi vào trong quá khứ, những đêm cô đơn, những
ngày rộn rã, khi chúng ta cùng nhau trầm ngâm, khi anh vui hát tô điểm thêm màu
thêm sắc cho cuộc sống. Người đàn bà của thành phố đã mất rồi dáng kiêu sa. Con
đường của thành phố đã mất chiều sâu. Với đôi mắt xanh, anh đã cho nơi này, cho
sự vật một thoáng trầm tư, một triết lý và muôn vời lưu luyến. Anh đã cho tôi
hăng say và tuyệt vọng. Cho tôi thấy rạng rỡ phi thường. Tất cả như đều nằm
trong một lời ca, một trang giấy vẽ hay mấy câu thơ chợt thành hình dưới nét
bút.
Con chim bằng đã cất cánh. Tôi muốn tiễn anh đến tận
chân trời, theo anh về lại với quê hương của chúng ta, với tuổi trẻ với những mối
tình chúng ta đã mất.
Ôi! Những ước mơ, những người bạn chúng ta vẫn còn.
Tiễn đưa anh, tôi đã tiễn đưa chính mình. Một cái gì vẫn thầm chết trong một buổi
tiễn đưa
Thời gian trôi đi
và sông cũng trôi đi
còn đưa nhau
chỉ còn đưa nhau một lời hò hẹn.
30/07/1992
ngô văn tao
3
Năm 1993-94
Sau những năm tháng uống rươu cùng T.C.Sơn, tôi nhận
ra minh triết thông cảm chuyện đời, tiếp nhận những éo le của phận mình, cùng
những hoài mong và ước mộng.
Thông diễn học
Anh đi ngất ngưởng
Đầu nghiêng mũ lệch
Hai tay trong
túi quần
Chàng trai ngẫu
hứng
Bước chân vô định
Lơ lửng hai giai
điệu
Lạc lõng những vần
thơ
Ngôn từ bất chợt
Trời đất chan
hòa ánh sáng
Tất cả theo anh
nói
Là diễn giải
chính mình
Và những gì ta
có
Di sản của thời
xưa
Đột phá của cuộc
đời
Cảm thông ẩn dụ
không cùng
Như thế mãi mãi
anh đi
Tôi mải miết tìm
anh
Trên mọi ngả đường
ký ức
(Trích từ tập
thơ Tĩnh Lặng- Văn Hóa Sài Gòn 2006)
Vào những năm này, tôi soạn trình hai tập thơ: Hán Tự Hài Cú. Trong hai ba tháng, hầu như mỗi ngày tôi mang dền
đưa T.C.Sơn đọc từng bài. Tuy không biết Hán Văn,T.C.Sơn thông hiểu đặc biệt những
ẩn dụ tất yếu của Hài Cú, và phỏng dịch ra Việt Văn đến gần 100 bài. Bài dưới
đây có lẽ là bài thứ nhất, và cũng là bài vô cùng sát nghĩa dễ dàng để lại nhiều
ấn tương cho bạn đọc.
Thiên Căn Cô Phi Hạc
Đái tự Thiên Thu Thế Hận Thường
Kim Dực Mãn Nguyệt Quang
Bên Trời Hạc Lẻ Loi Bay
Thiên Thu Hận Ấy Mờ Phai Cõi Người
Cánh Vàng Nặng Ánh Trăng Soi
Trịnh Công Sơn
Năm
1998
Hôm
nay ta say, ôm đời ngủ muộn - TCS
Hồi tưởng : Bức họa “Hệ Lụy”, Trịnh Công Sơn vẽ tặng
tôi một đêm tháng 12 năm 1998. Trịnh Công Sơn vẽ sau khi đã uống cùng tôi đến nửa
trai Johny-Walker black label. Chính đó là hệ lụy mà TCS không từ bỏ được, dù thân
thể anh đã có triệu chứng suy giảm nhiều vì những ly rượu nóng bỏng. Nhưng thật
cũng là hệ lụy của chung cho rất nhiều văn nghệ sĩ mà tôi biết. Những người nghệ
sĩ đã quá đau khổ sống qua cuộc chiến tranh tương tàn của đất nước và nay phải
sống cuộc cách mạng toàn diện xã hội chủ nghĩa, với đường lối khắt khe chỉ đạo
ngay trong nghệ thuật.
Sau đây
là mấy câu tôi viết bàn về Trịnh Công Sơn họa sĩ nhân dịp anh triển lãm tranh
của mình, cuộc triển lãm chung với một số bạn bè nghệ sĩ vào khoảng năm 1990;
Trịnh Công Sơn, nhạc sĩ, nhà thơ,
đã cầm cọ lên để vẽ và “tiếp tục cuộc chơi” trong màu sắc. Đương nhiên anh đã là bạn
cùng giai tầng với những họa sĩ có tên tuổi trong xã hội. Như những ca khúc của
anh với khúc điệu vô hạn chuyển tình, như những sáng tác của anh với những lời
thơ bình dị nhưng chấn động lòng người, tranh sơn dầu của Trịnh Công Sơn không
phức tạp, từng bức một gợi thuần nhất một ý, một hoài niệm hay một ước mong…Qua
giông tố lịch sử của đất nước, qua đổ vỡ trong cuộc sống của mỗi người với tang
tóc chiến tranh, qua những cấu xé của chính mình và của xã hội mình, Trịnh Công
Sơn đã cống hiến cho chúng ta rất nhiều - từng mảnh hồn của anh - để chúng ta,
những người Việt nam, có một chút thăng bằng trong cảm nghĩ, có một chút thành
khẩn khi chúng ta đã biết tồn tại, khi chúng ta vẫn khát khao tình yêu và tình
người. Những bức tranh sơn dầu của Trịnh Công Sơn là những nét vẽ cô đọng,
những mảng màu đơn sắc. Trừu tượng. Viên tĩnh. Tiếng nói có ánh lửa của một
người đã làm tròn một sứ mạng lịch sử, nay muốn tiếp tục sáng tác trong yên
lặng, trong thiền tĩnh, cùng với một trực giác - ôi, bao nhiêu là trang trọng -
rằng tất cả đều mong manh và hạn định.
5
Ngày
1 tháng 4 năm 2001
(“Le Poisson d’Avril ??”)
Rồi củng phải đến,
trời đất nhân sinh chỉ là “một cõi đi về”.
Đi về tìm lại thiên đàng đã mất. Ngày 1/4/2001 Trinh Công Sơn đã bỏ chúng ta!
Tĩnh Lặng
Nắng chiều xuân như đã chết
qua chùm bông giấy bên
khung cửa
phản chiếu trên tường
rêu
đưa gác vườn khách nhà
anh chìm dần vào bóng tối
chúng tôi không hẹn
nhưng cùng ngồi uống trà
trong sự vắng vẻ tuyệt vời
như tiền định
bỗng anh nói rằng anh sẽ
ra đi
và tôi ngồi yên tĩnh lặng
âm thầm ước định sẽ tìm anh
tìm anh ở bờ bên kia bến nước
Mươi ngày sau vẫn trên gác vườn hoa ấy
anh lại nói anh sẽ về quê
tôi lặng lẽ nhìn anh tha thiết
hiền hòa trong chiều tối ngoài vòng ánh điện
và cảm nhận tất cả bi tráng của phận người
lại đi và lại trở về
luân hồi giấc mộng cũng là không
Rồi mười ngàn người đưa tiễn anh đi
đưa tiễn anh ra Gò Dưa
họ vừa đi và vừa hát
những bài ca mà anh đã để lại
trong gác trọ một mình tôi nghe tiếng hát
tay ôm ly rượu mạnh
tôi nhớ lại chiều xưa
tôi nhớ đã không hỏi anh
có điều gì nhắn nhủ cho riêng tôi
tôi không hỏi vì tôi biết
anh sẽ trả lời cho tất cả bằng sự Tĩnh Lặng
tĩnh lặng của rừng sâu và biển rộng
của mây đen trên dãy núi ở chân trời
(trích từ tập
thơ Tĩnh Lặng- Văn hóa Sài Gòn 2006)