Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Luân hồi ảo vọng - Vanity circle


Quế Anh (oil pastel on paper) Luân hồi ảo vọng – Vanity circle


THE VANITY CIRCLE

Live and forget the essential
Love with all desires in a fleeting world
Her body was to be in my embrace
The memory forever in my heart
And the distresses and the pains
For not to protect her from life sorrows

Love with all desires in a fleeting world
Have to part and keep on hoping for permanence
Her figure was so warm and tender
Strong the taste of bitters-spirit
Winter evenings I spent in gracious silence
Alone by the fire looking up to a star

Have to part and keep on hoping for permanence
Suffer with the eyes full of sunlight
There was a very old tree
In the land of my childhood
And I knew the despair in departing on a boat
To be wrecked in the high sea

Suffer with the eyes full of sunlight
Live and forget the essential
A slender thread binding beings to shadows
I had the ethereal sky
Looking for a way up to the mountains
To leave the valley with passing time

The cycle of pains and vanities
2.2010


Luân hồi ảo vọng

Sống một đời mà không một lần tỉnh giấc
Yêu và không biết tất cả là phù du
Ôi! chiếc thân hiền hòa em dâng hiến
Anh tiếc thương cùng hoài niệm
Xé lòng đã không giang đôi tay
Che chở em trong sóng gió đời người

Yêu và không biết tất cả là phù du
Ra đi vẫn mơ tưởng vĩnh hằng
Em dịu dàng và thân thuộc
Đắm say như ly rượu nồng
Anh sống mãi những chiều lặng lẽ
Cô đơn bên đống lửa vọng nhìn một vì sao

Ra đi vẫn mơ tưởng vĩnh hằng
Đau khổ với đôi mắt đầy ánh sáng
Có một cây đa cổ thụ
Trong vườn hoa tuổi học
Anh biết thế nào là tuyệt vọng
Trên con thuyền đắm chìm giữa biển khơi

Đau khổ với đôi mắt đầy ánh sáng
Sống một đời mà không một lần tỉnh giấc
Như sợi dây đời quá mong manh
Nối liền chiếc bóng với mặt người
Anh dấn vào không trung tìm lên ngọn núi
Để lại trong thung lũng của trần gian

Cõi luân hồi ảo tưởng với hoang mê
2009


Le poème original
Le cycle de vanités
(extrait du long poème: La montagne Magique – Recueil: Nuages-Mây. Ngô văn Tao
Montréal -1988)


Vivre sa vie et oublier l’essentiel
Aimer sans comprendre l’éphémère
De son corps qui m’était offert
Le frêle souvenir me hantait
Et je ne savais que faire de mes deux bras
Pour des souffrances la protéger à jamais

Aimer sans comprendre l’éphémère
Partir et garder le goût de l’immortel
De son image ciselée fraternelle
A la chaleur évoquée de l’alcool amer
Il m’était donné des soirs de silence
Avec un feu lancinant et un rêve de l’étoile

Partir et garder le goût de l’immortel
Souffrir avec des yeux pleins de lumière
Il devrait subsister un arbre millénaire
Qui était planté dans le pays de ma jeunesse
Et je savais de quel désespoir prendre un matin la barque
Pour sombrer de mirage et de détresse au milieu de l’océan

Souffrir avec des yeux pleins de lumière
Vivre sa vie et oublier l’essentiel
Comme le fil ténu reliant les ombres et les visages
J’avais pour moi tout l’éther sidéral
Pour trouver le chemin de la montagne
Laissant dans la vallée mon âge

Le cycle de misères et de vanités
1982

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ