Bùi Giáng-Ngô Văn Tao
Quế Anh (acrylic on canvas 40x50cm) Đồng Du- The fateful meeting
Bùi Giáng-Ngô Văn Tao
In the kingdom where princes and madarins all pretended to be poets, every one was touted to versify.
The very one, for long time in exile from the kingdom, has been back home, to the villages of rice fields, ponds and brooks; he too wrote poems but sent them into the winds, into the blue sky of tropical burning sun.
The fool, so mad with his innermost poetry, saw himself as the very king, with sceptre of Nihil and throne amid the clouds of the fleeting human world; he said:
“Between Being and Nothingness
from existence to disappearance
to have suddenly the fateful meeting with my peer
the world becomes marvelously silent”
(extract from a writing of Trinh Công Sơn in below)
Bùi Giáng-Ngô Văn Tao
Làm thơ chỉ là chuyện bình thường giữa một triều đại mà mọi quần thần ai cũng thể làm thơ. Có người thi sĩ xa những lạch sông, khe suối quê nhà lâu năm trở về và thảng thốt viết vội trên những tờ nắng mỏng manh của cái nóng miền nhiệt đới. Có người thi sĩ điên thơ, tự mình phong tước quyền uy bệ hạ hoàng đế, cầm cây trượng hư vô vắt vẻo trên cái ngai vàng bằng khói phù du mệnh bạc và hát:
“Kể từ dâu biển thênh thênh
Bất ngờ tao ngộ còn nên nói gì…”
Họ đã từng gặp nhau ở một bờ cõi mộng mị hoang phế và từ đó lại tiếp tục dắt díu về quê quán bày biện lại một tiệc đời đìu hiu lau lách. Họ mở ra một đấu trường vô nhiễm và múa lên những đường kiếm hư không để đánh cuộc với thịnh suy của chữ nghĩa, của lời lời tiếng tiếng.
Trên dặm trường hun hút của thi ca, họ mang cái đoạn trường riêng chung để mở ra một khúc luân vũ sóng đôi có khi náo nhiệt có khi ngậm ngùi.
Mười chín bài thơ Pháp-Việt chỉ là một trò chơi nhỏ của mưa nắng, của hội ngộ chia lìa, của đêm đã qua của mai sắp tới. Nhưng giữa bầu trời tháng Ba này, có những cơn mưa nhỏ chuyển mùa đã làm cho người điên thơ tỉnh giấc trong thơ và người thức tỉnh lại chìm đắm trong cơn mộng mị hoang tưởng.
Đánh cuộc với chính mình là đánh cuôc với hữu hạn. Hữu hạn của những cuộc bể dâu đã qua đời mình. Thi ca nằm trong cuộc đố khác. Cái thách đố của bài thơ thứ hai mươi đang chờ đợi những điều không bao giờ có thể nói hết. Đó chính là cái sinh mệnh vô hạn vô cùng của thơ.
Saigon 26.3.1993
Trịnh Công Sơn ( Lời giới thiệu cho tập thơ: Vào trong Cục thơ – La commune poétique aventure.
Bùi Giáng Ngô Văn Tao, nhà xuất bản hội nhà văn, Việt Nam 2000)
Chú thích: Trước mặt TCS, Bùi Giáng và tôi đã đánh cuộc vào cuối năm 1992 rằng sẽ hợp tác làm trọn 20 bài thơ, tiếng Pháp của tôi Bùi Giáng đáp lại bằng thơ tiếng Việt. Chúng tôi đã chỉ làm 19 bài!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ