Thời Gian - Time
Quế Anh (oil pastel on paper) Hạt đậu xưa – A seed of remembrance
Time
Time is River of No-Return
In vale of remembrance with no water-source
Life’s slowly fading in meanders
And days flowing away on the waves of Time
A slight jug-jug of skylark to be waiting for
Flowers of spring to remind our despair
Remote bygones and sorrows of failure
In the ultimate hour of our deliverance
Given hands but nothing to retain
Continual noria of missed rendezvous
But you -my dear, my love- the forgotten image
Of washed out colours in a school book’s pages
A splendid smile driving back in Time
In search of sunshine, the dawns of our life
12.2009
Le sonnet original
Le Temps
Le temps est un départ sans espoir de retour
A la vallée du souvenir que rien n’abreuve
La lente vie se perd à de brusques détours
Aussi s’en vont les jours comme les flots du fleuve
Tout faible chant d’oiseau est une longue attente
Et la fleur du printemps, une désespérance
La jeunesse envolée, notre perte est latente
Déjà sonne l’heure de notre délivrance
Une main est donnée et rien n’est retenu
Continue noria de rencontres perdues
Toi aussi -mon amour- une image oubliée
Dans les feuilles d’école aux couleurs délavées
Le sourire jalon pour remonter le temps
Retrouver un éclair de notre ancien printemps
24 Février 1994
Thời Gian
Thời gian là trận ra đi
Không về thung lũng bài thơ ban đầu
Non ngàn vắng vẻ tình si
Đời đi chậm chạp mất đi từ đầu
Khúc quanh thứ nhất chìm sâu
Tháng ngày vùn vụt mang sầu Cửu Long
…..”Ấy ai dặn ngọc thề vàng” …
Chim non hót nhẹ như nàng mất đi
Đợi chờ bao xiết lâm ly
Đóa hoa xuân mộng vĩnh ly từng giờ
Tuổi xuân bay mất tờ thơ
Ngàn năm ở lại bất ngờ vể không
Bàn tay tặng vật mông lung
Ôi tình! Ôi mộng! Ôi không ôi ờ
Em người yêu dấu tuyệt vời
Cũng là hình ảnh quên rồi, ấy em
Trong trang giấy cũ nhà trường
Sắc màu nhòe nhoẹt còn vương vấn gì
Nụ cười khôn xiết từ bi
Ngước thời gian để chớp lòe xuân xưa
24.12.1994
Bùi Giáng
(trích từ tập thơ: Vào Chung Cục Thơ – La commune poétique aventure. Bùi Giáng-Ngô Văn Tao
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn – Việt Nam 2000)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ