Hồn du mục - The soul of a nomad
Quế Anh (oil pastel on paper) Hồn Du Mục – The Soul of a Nomad
You come home from far-away.
The country, with its leaves and its flowers, with its mountains and its rivers, is ready to keep you forever under the spring sky.
Would you take me along in an unfathomable dream
That we are poets giving colours to life.
That we are poets with our souls of nomad but keep on being the being in the house of Verb and Melody
Nous voulons être les poètes de notre vie (Nietzsche)
Nous voulons être poètes pour colorer la trame de notre vie.
Nous voulons recouvrer la source de la Pensée profonde – qu’un idéal insondable se lève dans notre rêve de l’immensité…
….Revenir à des fins matérielles et de notre for intérieur, mais garder du ciel bleuté l’horizon d’or et d’écarlate.
Un parfum lointain irréel dans notre âme de nomade, et nous - les Étants - fixés dans notre demeure: la demeure de Langage et de Mélodie.
Que l’Etant humain reste dans cette demeure pour tout le temps de sa vie.
Nous prions les Poètes et les Sages de la conserver et y faire résonner la Parole.
Avoir la Parole et garder la grâce de la Vie.
1994 - Bui Giang
(traduction française d’un d’écrit de Bui Giang, extrait de l’avant-propos en vietnamien pour le recueil de poésie: “ La commune poétique aventure-Vào chung cục thơ” Bui Giang-Ngô Van Tao, 1994)
A vous accueillir
Les feuilles scintillantes et les fleurs épanouies sous un ciel de Printemps.
le vieux pays, avec les fleuves et les monts, est à vous attendre.
Vous revenez de pays lointains
pour des nuits irrélles de dialogue infini.
Et mon âme s’envole avec vous au-dessus du monde
qui est révélé sans frontières
dans le souvenir bleuté de peines et de souffrances qui s’effacent.
1994-Bui Giang (traduit par Ngo Van Tao )
Mấy lời mở đầu của Bùi Giáng cho tập thơ :
Vào chung cục thơ-La commune poétique aventure. Bùi Giáng-Ngô Văn Tao Nhà xuất Bản Văn Nghệ - TP Ho Chi Minh 2004
Thay lời tựa
Nous voulons être les poètes de notre vie (Nietzsche)
Chúng tôi muốn làm thơ để dệt mộng cho đời tôi. Chúng tôi sáng lập nguồn tư tưởng nghiêm mật trầm trọng nhất, giờ đây hãy cùng nhau sáng lập thực thể mộng ngàn để tư tưởng nọ tới gùn ghè chấp cánh bay.
Hãy ca ngợi trùng khơi mây trắng chân trời rạng rỡ ngày mai bình minh nguyên nhụy sương hồng.
Hãy quên đi tủi nhục của quá khứ:
Em thêu đời hồng anh nói ít lời hoa
Em ca lừng cho bốn phía sinh ca
Đem dâng tặng mặt trời muôn thuở mới
Xin nàng Thần-Thoại hôm sau của Hy-Vọng-Vĩnh-Phúc-Ngày-Mai về trong giờ Hiện-Tại! Rồi rũ bóng xiêm lên Bích-Ngạn chiêu hoa, bảo tồn Tư-Duy vững chãi, rồi can đảm trở về bên chấp thuận Bụi-Gió-Tồn-Sinh hân hoan hướng dẫn tâm hồn thiết thực, những mục đích gần gũi chim phụng ở bên mình, rũ phượng mơ màng là lá cỏ mọc bờ tư lự giữa ngại ngùng là dìu gió phím sương bay.
Quay về với những mục đích thiết thân, nhưng không quên vòng trời hồng vàng cõi xa miền Bích-Ngạn. Hương màu xa vắng vẫn bay về bên mộng hồn Mục-Tử-Chăn-Trâu. Hữu-Thể bước vào trong ngôn ngữ. Lời ca điệu hát là ngôi nhà của Hữu-Thể.
Con người xin cư trú ở đó suốt đời.
Cầu xin thi sĩ và triết gia hãy gắng bảo vệ ngôi nhà chở che cho Hữu-Thể, đùm bọc điệu xoang.
Nói lời hoa thêu dệt đời hồng. Được chứ!
1994 – Bùi Giáng
Kính Tặng…
Hoa vàng lá lụa xuân xanh
Non sông xứ cũ mênh mông đón người
Người từ viễn xứ về chơi
Hội đàm vô tận bao lời không không
Tịch nhiên xứ xứ phiêu bồng
Niềm đau quá khứ xa dần dần xa
1994-Bùi Giáng
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ