Xứ tuyết - The snowy country
Quế Anh (oil pastel on paper)
Đổi mùa – The seasons’ turning point
On an idea of T.S. Eliot (traduction of an extracted)
To look at the whole world
up to the far-away skyline
to inhale lively at the seasons’ turning points
to give meaning to our life’s furtive desires
open up to the echo of human voices
at the breaks of our journey
of all the unknown figures
and for a very short instant
we realize the fleeting presence
…..
Let us go down, my dear
the hilly slopes into the autumn sun
the maple leaves getting red
let us have our old meetings
And remember what we have lived
….
Counting away the very short spring-seasons
he who was living is now dead
lost figure in our remembrance
we who were living are now dying
with negligence with a little patience
18.10.2009
Le poème original
Sur un thème de T.S. Eliot (tiré de “The Waste Land”)
À Nicole Berthiaume
Voir de très loin jusqu’aux confins de l’horizon
aspirer vivement à chaque détour de saisons
donner un sens au moindre geste de la vie
s’ouvrir aux échos de toute voix humaine
et aux arrêts du voyage
de tous les visages inconnus
en un instant éphémère
ressentir profondément la finitude
Ainsi nous vivions dans le pays de la neige
sereinement nous attendions l’hiver
comptant les feuilles sur l’asphalte
nous sentions son approche
recouvrir la ville et remplir notre maison de silence
Si parfois nous étions surpris par le froid
toujours heureux de nous retrouver
à bavarder jusqu’à l’aube
au crépitement lumineux des brindilles
des choses insensées et de nous-mêmes
Car souvent l’été nous séparait
car au sloleil se défaisaient les noeuds invisibles
Des amours et des libertinages il restait l’essentiel: La solitude
Je voudrais monter sur la montagne la plus haute
regarder en bas les cimes scintillantes
pour dire seulement à la fin
que j’aurais soif de retour
Retouner à une simple présence
Retourner à ce qui nous attache
Laissons-nous glisser venant l’automne
quand les érables deviennent écarlates
à la joie des retrouvailles
à la pensée d’avoir vécu
A compter un à un tous les courts printemps
que d’attentes que de vaines espérances
après avoir obstinément refusé tout compromis
la mélancolie le mal-être et les danses frénétiques
une larme légère sur le visage aride
après nous être aimés
caressés et des murmures
ceux que nous connaissions disparaissaient dans le souvenir
nous qui vivions
étions déjà en train de mourir
avec une certaine négligence
avec une certaine jeunesse
Montréal – Pays de La Neige
1985
Trên một ý của T.S. Eliot
Nhìn xa đến tận chân trời
thở mạnh khi mùa đổi gió
cho cử chỉ mỗi ngày thêm ý nghĩa
lắng nghe tiếng vọng của trần gian
và trên đường ở những chặng nghỉ
nhận ra những bộ mặt không quen
trong một giây ngắn ngủi
đồng cảm sự hạn hữu ở cõi người
Chúng ta sống trong xứ của mùa đông
an bình đón đợi mùa tuyết lạnh
đếm từng chiếc lá rụng
chúng ta biết mùa đông đang vội đến
đắm chìm đường phố và nhà ta trong im lặng
nếu chúng ta chợt chói lạnh
nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc có bên nhau
bên ngọn lửa hồng của cành khô
nói chuyện vu vơ cho đến tận sáng
phải mùa hè cứ chia rẽ chúng ta
mọi ràng buộc như tan vỡ dưới mặt trời
Với đắm say với tình yêu
chỉ còn lại : Nỗi Cô Đơn
tôi muốn trèo lên ngọn núi cao
nhìn thung lũng như lấp lánh những vì sao
tự nói rằng tôi muốn trở lại
tìm về những giây phút thân tình
Trở về trong nuối tiếc
trở về với mùa thu
khi cây phong dương nhuộm màu
niềm vui của sự trùng phùng
kỷ niệm của cả một đời đã qua
Đếm từng mùa xuân trước
với những hy vọng viển vông
phủ nhận sự lãng quên
ôm mang một nỗi buồn
một niềm khắc khoải, những phút hăng say nhảy múa
để lệ tràn trên má khô cằn
chúng ta yêu nhau và thì thào
những người ta biết đã mất rồi trong ký ức
và ta đây đang sống
chính ta đang chết rồi
với một chút vô tư
với một chút hiền hòa
19.10.2009
(kỷ niệm về Montréal, thành phố của mùa đông)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ