BRASILIA
Quế Anh (acrylic on paper) Hoài niệm – A touch of memory
Suddenly with no reason
I pray God for a new season
as your presence rouses unbounded desires
catching me in a bondage
your eyes are blue as the sky is blue
and ourselves
altogether deep in profound melancholy
Times after times I looked out to the world
landscapes that I did not retain
going back to the past
making again the old journey
that’s beyond my strength
but to give to this soul-less city
a dimension worth your beauty
I invoke the bloomimg flowers
flame flowers of yersteryears
cradled with a lullaby
song of sadness
coming and fading away
I am waiting for the tropics-winds
blurred in the Amazonia-dreams
Looking for a hide-out to live our love
a street to walk around
amid the futile crowd
our heart full of uncertain humanity
Oh! so much as myself
so much like yourself
shallow and frivolous
begging God for a second promise
(memory of
24-10-2009
Le poème original
Subitement sans raison
je demande à Dieu une deuxième jeunesse
parce que ton corps qui me réveille un désir insensé
tes cheveux qui m’enchaînent
et tes yeux dont la couleur dispute au ciel même
sont pour moi d’une profonde tristesse
Bien fréquemment j’entr’ouvre ma fenêtre sur le monde
paysages dont je ne garde la semblance
revivre le passé et retourner à tant de chemins parcourus
c’est au-dessus de ma force et au-delà de ma compréhension
pour donner cependant à cette ville sans âme
une dimension qui t’est due
je me surprends à invoquer les flamboyants
les flamboyants de mon enfance
une fois et une fois bercé par la chanson
que la tristesse s’en aille que la tristesse s’en vienne
je resterai exposé sur ce plateau dénudé
au vent des tropiques
à la rêverie de l’Amazonie
Trouve-moi un coin pour nous aimer
trouve-moi une rue pour nous promener
réchauffés par la multitude
que je puisse dire
que l’humanité est présente
vieille et nouvelle
le coeur vain d’amour
Oh! fidèle à moi-même
semblable à toi-même
léger et superficiel, dois-je dire
des choses impossibles
demander à Dieu une seconde promesse
Chợt chẳng biết sao
tôi xin Thượng Đế cho tôi trẻ lại
có lẽ vì em là dục vọng
tóc em vương như trói buộc
và chính em nữa đối với tôi
là một nỗi buồn bất tận
Sống lại mùa thu trước
đi lại con đường mòn
tôi không có tâm trí và sức lực
nhưng để kinh thành không hồn này
có một chiều sâu như em trong ánh nắng
tôi gọi lên thầm những đóa hoa
những đóa phượng vĩ khi vào hè
Một lần nữa một lần nữa thôi
ru mình theo điệu hát
“ôi, buồn mi đến rồi lại đi”
tôi đứng trên cao nguyên này
đón gió mùa từ vùng nhiệt đới
chìm vào ảo ảnh của Amazôn
Đi tìm một góc phố để ta yêu nhau
một góc đường lãng đãng giữa đám người
và ta sẽ nói rằng tình người cằn cỗi
vẫn còn đâu đây
như trái tim ta cùng tràn đầy ảo mộng
Ôi! Thật với chính tôi
gần gũi đi bên em
nhẹ nhàng và hời hợt
tôi xin một điều phi lý
trời đất hãy cho tôi một lời hứa hẹn
Một kỷ niệm xưa:
25.10.2009
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ