Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Ngựa Trắng - The white horse


Quế Anh (oil pastel on paper) Mây tan – The dissipated cloud


The white horse


I was by the creek

looking at the clouds

you came from no-where

a bag on your shoulders

all covered with dust

the dust of a long journey


Letting the bag on the edge

you went down to the spring

white-naked you took a long bath

cleaning yourself and the clothes


Only once back to the bag

you got dressed with new white clothes

you took notice of my presence

I offered you

bread and wine

I did not ask for your name

fancying that you are just a cloud

haphazardly stuck on a cliff

leaving its shadows to the sea


Having finished your bread and wine

you bade me good-bye

I did not follow you with my look

you might as well ride away on a white horse

to unknown places and unknown cities

or to where I have been


One night caught in a snow whirwind

you could take refuge in a lonesome inn

and alone by a fireplace

listen to a old melody

remember tenderly all the people

that we have met

wondering whether they are

or just images

that the wind dissipated in the sky

31.10.2009


Ngựa trắng


Tôi ngồi bên suối nhìn mây trắng bay

anh từ xa đi lại

đeo trên vai bị vải

áo quần lấm bụi đường

để bị vải trên bờ

anh xuống tắm trong khe suối

cởi áo quần ra gột rửa

tắm xong anh lên bờ

mặc quần áo trắng mới

khi đó anh mới thấy tôi

tôi vội mời anh nắm cơm khô

tôi không hỏi anh là ai

từ đâu anh đi tới

vì tôi biết anh chỉ là mây

bồng bềnh theo gió bốn phương

ngừng trôi bên sườn núi

in hình trên sóng biển


Ăn xong anh giã từ ra đi

tôi không vọng nhìn theo

thầm tưởng anh lên ngựa trắng

đi xa và xa nữa tận cuối trời

đến những nơi mà tôi đã biết

thành thị mà tôi đã qua

cả những núi rừng của ước mơ


Rồi một ngày bão tuyết

trong quán trọ lạnh lùng

bên đống lửa vào đêm

anh ngồi nghe tiếng đêm ru

hát một bài ca thật buồn

về những mối tình đã mất

những người anh thân giờ ở nơi nao

cho cuộc đời chúng ta tất cả

chỉ là một giấc mộng

theo gió theo mây

tan biến vào hư ảo

(trích từ tập thơ : TĨNH LẶNG –ngô văn tao nhà xuất bản văn hóa Sài Gòn -2006)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ