Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

Trinh Công Sơn - My friend who was a poet


Quế Anh
(acrylic on canvass 40x50 cm)....... Điệu Ca MELODY



To Trịnh Công Sơn
My friend who was a poet

A ray of sunlight beyond the clouds
A rain drop over the roses bushes
Winter mist will take us away
To the loneliness, to the oblivion

I’ll have my house up in the mountains
Silence recess, lonely home
Deep reflexion over the missing page
Your lost idea your last poem

My friend who was a poet!
To go in the sanctuary sharing anew
The old longing for humane brotherhood

Your monologue, your secret dreams
And the sorrows that you are no more there
But the lasting sound of your own melodies

24.2.2009
nvt


(For the coming birthday of Trinh Cong Son 28.2.1939-1.4.2001
this is the english lanslation of the original french sonnet: Poète Mon Ami, in Papyrus 2000)







A Trinh cong Son
qui connait plus que quiconque la solitude de la poésie

POÈTE MON AMI

Un rayon de soleil à travers les nuages
Et la goutte de pluie sur la fleur de lys
L’hiver rien que brume nous prépare
Solitude prochaine et rêve de l’oubli

Oh! Je m’en vais construire en haut de la montagne
Recoin de silence, la maison isolée
Je m’en vais réfléchir sur la feuille manquante
La parole perdue, le poème égaré

Poète, mon ami! Au seuil du sanctuaire
Retrouver tes pensées, tes espoirs millénaires
Mais perdu dans les nues hors de toute rencontre

Gardes-tu un secret, un ancien monologue?
La terre se charge de la souffrance mienne
Mémoire incertaine de ta lutte et tes peines
1994

Nhân dịp sinh nhật tới của Trịnh Công Sơn (28.2.1939-1.4.2001), tôi dịch lại ra thơ tiếng Anh bài thơ
trên và gửi lại bạn xa gần bài thơ dưới đây, tuyệt vời của Bùi Giáng đã viết cũng có gợi lại một hai ý trong bài thơ tiếng Pháp.



TRỊNH CÔNG SƠN

Một tia vàng vút xuyên mây
Giọt rơi mưa móc tháng ngày huệ lan
Mùa đông thể hiện khôn hàn
Sa mù vô tận dịu dàng cho ta
Niềm ân lộc nỗi thiết tha
Trăm năm vắng lạnh tình ta tặng người
Ta đi bao xiết ngậm ngùi
Biển dâu phù hoạt núi đồi phục sinh
Ta đi đánh mất tâm tình
Ta về cùng với thình lình điệu ca
Bình thành vô tận thiết tha
Đã từng như thể như là đớn đau
Các người kỳ vĩ mai sau
Đã bao giờ gặp con người đầu tiên
Ồ bạn ạ! Ồ người ôi!
Ai đi vô tận tôi ngồi ngu ngơ
Chẳng bao giờ kể chẳng ngờ
Rằng tình mộng tưởng không giờ xẻ chia
Không từ trăng sớm trăng khuya
Không trăm năm cõi một rìa mép mao
Tuy nhiên ngoài lũy trong hòa
Còn rơi rớt chút hoàng mao A Đầu
Ấy từ cô độc thiên thu
Người đau như thể ban đầu phục sinh
Anh đi một cõi một mình
Từ muôn cõi xứ tâm tình bước ra
Rối bừng đầu não thiết tha
Thơ từ vô tận mà ra tặng người

27.tháng 2. năm 1994
Bùi Giáng

(trích từ tập thơ Vào chung cục thơ, La commune poétique aventure
Bùi Giáng-Ngô Văn Tao 1994)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ