Ngọn đồi lãng quên - The mount of oblivion
Quế Anh (oil pastel on paper)
Ngọn đồi lãng quên – The mount of oblivion
The mount of oblivion
As time is on my back
In its pressing drive
I keep on asking questions
To have the wind and the clouds’ answers
The picture of a naked body on the beach
Chasing the blue ocean waves
As your body being there
Rocking with my foolish desires
I keep on loving you and rejecting it
The faithful reflection of mine
In the magnifying mirror, a short-lived instant
Reflected image which presumes my own destiny
As by the road that we have shared
The silent banquet with unseen guests
I keep on looking for you
At the turning of a trail with flowers in your arms
Dead red leaves by the train of your white gown
Vision to carry on, in the old man’s journey
As the whole universe to be contained
Under the self-effacing armor of loneliness
Submerged with empathy and tenderness
For the furtive, the present and the absent
I keep on living again and again
My absurd existence and yours
Two bodies seemingly for a common despair
But that the stars have to separate
On the mount of melancholy and of oblivion
6.2009
Ngọn đồi quên lãng
Thời gian đến trên vai anh
Như hai bàn tay giục giã
Anh tự hỏi
Làm sao đây cho mây và gió trả lời
Như anh muốn nhìn lại thân em
Nằm trên cát vàng bên bờ sóng biển
Hình hài em dâng hiến
Cho lời ru ca của dục vọng
Anh sẽ mãi mãi yêu em
Và từ bỏ như chiếc ảnh của chính mình
Qua mảnh gương trong, thời khắc đứng lại
Thời khắc của anh nặng đầy định mệnh
Vẫn con đường chúng ta cùng đi
Bữa tiệc như không có người
Anh cố nhìn theo em
Trong ngày vui của em, hoa trắng trên tay
Với lá vàng phủ đường hoa cưới
Hình ảnh mà anh mang theo, đến tận cuối đời
Và vũ trụ đó
Với trái tim hoảng hốt và sự xé lòng
Tràn đầy tình thương và sầu thảm
Cho một cõi phù du, hiện tại và quá khứ
Anh vẫn nguyện trở về
Sống lại cái phi lý của đời người
Những thân người gục dưới trăng sao
Tan rã trên ngọn đồi của sự lãng quên.
6.2009
Le corps rejeté (un extrait)
Quand même que le temps me soit compté
Sur les épaules comme une main pressante
Je continuerai à me demander le comment
Pour que le vent et les nuages me répondent
Et à revoir ce corps que je dépose
Sur le sable à l’effritement des vagues
Quand même que le tien me soit étendu
Au bercement épanché de mes désirs
Je continuerai à t’aimer et à le rejeter
Comme le reflet fidèle de mon image ébranlée
Dans un miroir l’envol suspendu l’instant magnifié
Comme le mien qui présume de ma destinée
Quand même que le chemin me soit tracé
Le triste banquet aux convives effacés
Je continuerai à vouloir te retrouver
Dans un détour le bouquet de fleurs aux bras
Le feuilles jaunies sur la traîne de la robe blanche
Une vision à lever sur le sentier de patriarches
Quand même que l’univers entier soit mesuré
Sous la carapace le désarroi et l’effarement
Etre submergé par la pitié et par la tristesse
Pour le furtif pour le présent et l’absent
Je continuerai à revenir sur mes pas
Revivre à l’absurde ton existence et la mienne
Corps accroupis que les étoiles décharnent
Au
1985
(extrait du long poème “ Le Corps Rejeté”, dans Papyrus, ngo van tao 2000)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ