Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Nỗi buồn chiến tranh - The war sorrows


Quế Anh ( oil pastel on paper) Nỗi buồn chiến tranh- The war sorrows


A war Canto


You gave me a rose an autumn morning

I did not smile nor say anything

I would like you to stick the flower in my hair

And I could be called the rose of our life

You gave me a rose in the day morning

The morning with a frail sunny air

It was the last of our youth’s peaceful days

And I did not have the heart to look at you

Keep your hands tight to my breasts

The war has to be for long sufferings-years

People's adrift in misery and sorrows

I keep only of you the fading souvenir

Coming back from the war will you look for me ?

If it is not you in the ever coming peace

Who would know even that there will be anew autumn days

That now barefoot, I have been the rose of all flowers

Your loving heart in past autumn days?

nvt 2009



Thành tựu của binh đao (Bài ca thứ hai)(trích)


Anh cho em bông hồng năm ấy

Em không nói và em cũng không cười

Để anh cài hoa trên mái tóc

Gọi em là bông hoa của cuộc đời

Anh cho em bông hồng ngày thu ấy

Sáng trong xanh và nắng dịu dàng

Thời tuổi trẻ thanh bình trên đất nước

Em bẽn lẽn không ngước nhìn anh

Đặt tay anh trên ngực em thổn thức

Chiến trận tràn lan người người khốn khổ

Bèo hoa phải dạt trôi mãi về đâu

Chẳng biết bao giờ thanh bình trở lại

Anh đến tìm em ở tận cuối trời

Chẳng biết bao giờ lại là mùa thu

Em lạc lõng trên dặm dường gió bụi

Có còn ai nhớ em đã là

Bông hoa kiều diễm một ngày thu

www.gio-o.com/ngovantao


La réalisation des armes (le second chant)


Tu m’as donné une rose le jour de cette année

Je n’ai pas souri et je n’ai rien dit

Je t’aurais tant aimé me la glisser dans les cheveux

Et on m’aurait appelée le fleur de la vie

Tu m’as donné une rose ce matin de l’automne

L’air cristallin si fragile et si fragile

C’était le dernier jour paisible de notre jeunesse

N’ai je pas eu le courage de te regarder

Te prendre la main et me la déposer sur le sein

De souffrances en souffrances la guerre a été longue

De dérive en dérive le temps a passé

Je n’ai plus de toi que le souvenir fané

Qui donc viendrait me chercher quand la paix revient

Et qui saurait, s’il y aura un autre automne

Que maintenant pieds nus, j’ai été la rose des filles

La rose aimante d’un jour de l’automne

nvt 1980

(Extrait tiré du poème du même titre dans Papyrus- Ngo van Tao 2000)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ