Chúng ta ước mộng gì? - But have we ever dreamed?
Quế Anh (acrylic on canvas 65x80cm)
Hoang tưởng - Black hole
Have we ever dreamed?
You came – I keep the memory
Seeing you as if it was yersterday
Shining with the sun, hair in the wind
Your coming between the laurel branches
I had the feeling of all possibility
For our renewal for our new life
Ready to take engagement
And to give firm promises
But it was a futile souvenir
Of our pains and our lasting sorrows
Vainly we wished and desired
Albeit our cries and our open embrace
It was nobody’s fault
But our own failure
We tried but we could not find
The place which was in our mind
The place where we stayed close to each other
Our conversation with deep understanding
Your image magnified up to the skyline
I could say with my heart at every moment
That :”I love you”
“In exile, we were
Caught by surprise in our own history
Nothing was as we would dream it
But have we ever dreamed?”
June 2009
Chúng ta đã ước mộng gì?
Em đã đến – tôi vẫn nhớ
nhớ như ngày hôm qua
em đến rạng rỡ tóc bồng bềnh
hai tay ôm đầy hoa lá
tôi đã tưởng rằng
chúng ta sẽ hồi sinh và bắt đầu lại
với những lời ràng buộc
với những câu hứa hẹn
nhưng tất cả chỉ là mơ hồ
những nỗi buồn và những nỗi đau
chúng ta đã kêu và đòi hỏi
đòi hỏi để không cớ gì than khóc
vì chính chúng ta đây đã lỗi lầm
chúng ta cứ tìm mà không tìm được
chốn nào của ký ức
chốn xưa của tình thân
lời tâm tư thầm trao đổi
em huy hoàng chiếu toả cả chân trời
và tôi luôn nói em hay
tình yêu của chúng ta
“Chúng ta là những kẻ lưu đầy
lạc lõng giữa quê nhà và lịch sử
Mọi việc đều không được như ta muốn
Nhưng ta có ước mộng không?”
Tháng 6 2009
Mais nous ne rêvions pas! ( un extrait)
Vous êtes venue – j’en garde encore le secret
de vous revoir comme si le souvenir ne datait que d’hier
radieuse les cheveux au vent
et dans vos bras des branches d’olivier
j’ai commencé par croire à toute possibilité
de notre changement et de notre renouveau
je me suis souscrit à l’engagement pris
à des promesses aux paroles données
il m’en restait – futile souvenir
un mal durable et lancinant
Vains ont été mon attente et votre abandon
malgré nos cris et nos poings levés
de personne nous ne pouvions nous plaindre
sinon de nous mêmes qui avons failli
nous avons cherché – sans le trouver
la place pourtant ancrée dans notre mémoire
lieu où vous me seriez proche
toute parole dite aurait un sens
votre geste amplifié à la limite de l’horizon
je pourrais vous avouer à chaque instant
que vous aime
“Exilés, nous l’étions
en nous comme surpris par notre histoire
rien n’avait été comme nous l’avions rêvé
mais nous ne rêvions pas”*
1997
(EXTRAIT DU LONG POÈME: “Le chant de l’inconnu” , Papyrus Ngo Van Tao 2000)
*Edith-Nicole Thévenin : Issue des armes – François Maspéro 1977)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ