Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Kỹ nữ cô nương - Belle de nuit


Quế Anh (oil pastel on paper) Đôi ta - A couple


Belle de nuit

She has wide eyes, the little girl’s look
Slender and slim her body so much of a woman
An open and innocent smile always on her lips
Albeit somehow with a touch of secret sorrows

She has plenty of tenderness to give and to share
Wakenning late in the morning
She has only the jug-jug of a nightingale
As to get rid of bitterness in living

Languidly beautiful, she is belle de nuit
I met her in a masquerad
One of these puppets’ whirlwind-balls

She followed me getting out of the crowd
By ourselves, I started my old monologue
Then as in a dream, she stayed there
-blasé and distantly present- to hear it until the end

nvt 2009


The original french sonnet
Belle de Nuit

Elle a de ces grands yeux, le regard de l’enfance
Un corps mince et frêle, celui de femme mûre
Aux lèvres le sourire à l’éclat d’innocence
Son visage raconte pourtant une blessure

A tous elle saurait accorder sa tendresse
Mais seule elle attendra le retour au soleil
De l’oiseau solitaire à lui chanter tristesse
Quand arrive le jour dans son tardif réveil

Discrète et langoureuse elle est belle de nuit
D’un pas léger, ombre lointaine elle me suit
A la mascarade, bal de polichinelles

Sorti du tourbillon, éloigné des mortels
Je récite à elle le monologue usé
Qu’elle écoute rêveur, l’air absent et blasé
Nvt 1994
(extrait du recueil: La commune poétique aventure, Bui Giang – Ngo Van Tao)



Kỹ nữ Cô nương

Nàng hai mắt mở rộng
Nhìn ngó đời bằng tuổi thơ
Nàng thân thể hình hài như bé bỏng
Mà hồn nhiên như thể một vô cùng
Nàng mỉm miệng cười chơi cùng chúng tớ
Nàng vui mừng như tận xứ về đây
Vào cuộc sống nàng đi như bỡ ngỡ
Nàng gieo rắc cho thiên hạ tâm tình
Nàng vui sướng vì thiên nhiên mở ngõ
Đón chào nàng như vô tận tâm linh
Nàng khép cửa một mình khung cửa kín
Đón chào riêng một ánh sáng vô ngần
Về rất chậm dịu dàng hô hấp nín
Bởi vì em từ vô tận vô ngần
Ôi! Rực rỡ bình minh về sáng chói
Chỉ một mình em biết đó từ bao
Em mỏi mệt như mỏi mê nghìn thuở
Từ nghìn thu quốc sắc đã dạt dào
Em câm lặng như một đời lỡ dỡ
Lúc bình minh đi tới nắng dậy hồng
Nàng mềm dịu như thiên tiên thần nữ
Một vô cùng tao ngộ một thiên nhiên
Em thánh nữ thiên thu miền đêm tối
Đóa vô ngần sinh nở những bình minh
Em có biết – hay là em chẳng biết
Em là gì từ linh thể uyên nguyên
Từ bờ cõi tồn sinh vô tận biệt
Em vô cùng cô độc tự máu tim
Anh đắm đuối cô đơn tìm vần nhịp
Tặng cho em chút đỉnh nát tan này.

Bùi Giáng 23.2.1994
(trích từ tập thơ: “Vào chung cục thơ” , Bùi Giáng- Ngô Văn Tao 1994)
Bùi Giáng viết bài thơ này sau bài sonnet tiếng Pháp trên. Nhưng bài thơ của Bùi Giáng có một chiều sâu, có lẽ chỉ thấy trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du; một bài thơ nói về “người đẹp của màn đêm” lãng mạn vô cùng tương thân và tương ái, đưa lên tượng đài thiên thần của sự cảm thông chia sẻ buồn thương nhục nhằn và ngỡ ngàng mất mát, cùng chung số phận làm người.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ