Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Người nhìn thấu màn đêm

Quế Anh (oil pastel on paper- April 2010) Cậu bé của hồn tôi



Kính tặng Nguyễn Tuân

Người nhìn thấu qua màn đêm


I-

Đeo mặt nạ và gỡ ra

Tìm trong trắng khắc khoải buổi đầu

Nhìn ra và không nhìn ra tia sáng trên mặt người

Hư ảo của ngày qua

Với ngón tay xoa nhẹ chỉ cho thêm sâu

Vết rạn của thương đau

Tôn kính lắng nghe nhạc trời

Nhưng vẫn thầm thóa mạ những bóng đen

Những bóng hình theo ta hay chính ta trong im lặng


Anh có đến không, kẻ cuồng của màn đêm

Để lại sau chiều tà

Cho tôi cái nhìn và sự hiểu biết của riêng tôi

Nơi nào là đêm nơi nao là ánh sáng

Hư vô không lấp nổi

Bằng những lời không ra tiếng

Hãy cho đôi mắt sức mạnh an bình

Để chúng ta nổi loạn và chấp nhận

Khập khễnh trên đường ta phải đi

Giữa mộng mơ và đau khổ


Anh đến thật không, kẻ nhìn thấu qua màn đêm

Và sao anh cho ta viên đá nặng

Viên đá nóng bỏng của vì sao định mệnh


II-

Tự tận cùng sâu thẳm

Trên màn hư ảo dục vọng

Tia sáng u mờ mộng mơ

Tôi tái sinh với hình bóng anh

Thiên sứ của tiền kiếp

Tôi biết và biết cho ra

Xứ sở người người khao khát sống

Cõi chết là một trời hứa hẹn

Trong xứ sở của chúng ta, con người sống đau thương

Thần chết không mang gì ý nghĩa

Tôi như mộng du trong đêm không ngủ

Hành lang đèn chói chang nhà ngủ trọ

Hành lang dài cô liêu

Tôi muốn thét lên chống đỡ cho thế gian này

Trong sự im lặng hoang sâu

Với ác mộng của tuổi thơ

Tôi cầu mong một góc tối cho tôi chìm đắm

Một ác quỷ hiển hiện và mang tôi đi

Ru tôi theo nhịp sóng

Của biển cả với những xác thuyền đổ vỡ


III-

Bình lặng mênh mông biển cả

có ngọn sóng sục nổi bọt hận thù

có đêm dài với tia hy vọng

cho người và cho tôi vẽ ra lối ngang định mệnh

tới hang hốc nội tâm của tu sĩ

tôi đứng lên đầy ảo ảnh

đạp chân trên sa mạc cát vàng

hoan hỉ hăng say của tuổi thơ

hiền triết thầm lặng của tuổi già

sống lại quá khứ và phủ nhận ngày mai


Tôi có sức mạnh, trái tim và ký ức

tôi nhớ bộ ngực đó

thân hình non trẻ trong vòng tay vụng về

của cậu bé mới lớn lên, cậu bé của hồn tôi

chưa thấy ra khoảng trời với hương bay của hoa cỏ

bừng tỉnh trong giây lát

trước huyền bí không cùng giữa sống và chết

tôi nhớ người đàn bà lặng lẽ

ngồi im với chiếc áo dài đỏ

tối tân hôn đầy dục vọng

và nhận ra hình hài trong suốt

chưa thỏa mãn và chờ đợi đau thương

với đường nhăn vết hằn của mặt trời buổi sáng

tôi lắng nghe tự đâu đâu

tiếng người vang trong gió

bay bổng mây đen tơi tả trên vòm cây

lời than thở đêm cùng

lời khóc của đất khổ

những lính khố say trước tửu gia

những thằng hề khập khiễng

những hỏa đầu lãnh tụ oai quyền

đưa ra những chỉ thị, vẽ ra những đạo luật

lời ấp úng che đậy hoang mang

cử chỉ già nua lẩn thẩn trước thần chết

tôi đi cầu thang xiêu vẹo lên tầng thứ bẩy

căn phòng trơ mở ra mặt trời

người con gái bán khỏa thân

dịu dàng chờ đợi và vô cùng xa lạ

tôi ngả đầu trên khung cửa sổ

nghe tiếng kêu của thành phố

tôi tự thấy già trước tuổi

trước sắc đẹp mênh mông của nàng

tôi cảm nhận hơi nồng mạch sống

chua chát trong phận làm người

tôi tự nhìn thấy trong đêm

chính bóng tôi ở mặt sông

lẫn giữa những chiếc bè nặng trĩu

mang đi những thể xác nhầy nhụa và hôi hám

giữa muôn người tôi trần trụi

với đám đông tôi ngạo nghễ với thần chết

xếp hàng và đợi mãi từng hàng

cùng ớn lạnh trong đêm

để đi tới vòi nước uống một ngụm nhỏ

tôi nhận ra tất cả ảo tưởng của đời người

đắm say trong sự nghèo nàn vô tận


IV-

Hoang vu đêm sâu mảnh đất này

ta đến đổi lốt cho một mùa

hải âu sa lưới đập hoài đôi cánh nhỏ

nhắc nhở đấu tranh vô vọng qua kiếp người

những trang giấy tung rơi vàng úa kỷ niệm nào

ta có mộng mơ của giấc mộng

phận đời trong cõi nhân sinh

và nụ cười héo của người đàn bà lạc bước:

“Nghe đây! Nghe đây!”

ta nhìn và mãi ngóng đợi

bong bóng bay đến vòm cây

những bong bóng sắc màu lấp lánh vội tan

người con gái vườn bên đang thổi

đôi chân trần

chiếc thân không mang áo rách

mảnh khảnh với tì vết ngàn năm lãng quên

trên trời có áng mây hư ảo


Người có đến không

như hiện như mờ

kẻ cuồng nhìn thấu qua màn đêm

vô cớ cho ta viên đá nặng

giấc mộng của một ngày

nóng bỏng biến dần vào đêm tối

14.8.2010

phỏng dịch theo nguyên bản bài thơ tiếng Pháp: “A Nguyễn Tuân, Le visionnaire de la nuit”. ngovantao 1982

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ