Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Hoàng Tử rơm- The straw prince.prologue

Quế Anh (acrylic on canvas 50x70cm)

Trời xanh trên cõi tạm

A blue sky over the world turmoil


The straw prince


Prologue:

Naked I should be

fleeced as a man for all his life

always on the road going to nowhere

with no memory of the homeland

but regrets for the overnight-stays

and haunting souvenir of a pond

where we were errant dragonfly

fallen leaf adrift on the small waves


Naked I should be

a shadow – the straw prince

with innocent yearnings for a better world

to ponder on myself in a dark play

fleeting image in a bubble

butterfly without wings in a dumb show

one morning left forever on a nenuphar


Naked I should be

fancied wisp, derisory being

in a miniature city of our governance

I might climb up over the rule

a feeble cry of a bird in a tumble-down castle

undermined by a hidden current

slave-valet-master in a lay theater

paraded game with lost figures of childhood

29. 6. 2010


Hoàng tử rơm


Lời mở đầu:

Trần truồng tôi đến trần truồng

trần tục từ ban đầu cho mãi về sau

trên con đường không đi về đâu

tôi không mơ về ngọn suối

mà nhớ tiếc những trạm ngừng chân bến lạ

và nhìn ánh nắng trên giòng sông

những con chuồn chuồn máy đang trình diễn

một cành khô trôi dạt theo sóng nuớc


Trần truồng tôi đến trần truồng

như chiếc bóng – hoàng tử rơm

tôi vẫn như còn ước mộng

trong đen tối của thế giới trong lành

mà ở đó tôi hiện hình như thật là

ảo ảnh trên bóng nuớc

bướm mất cánh trong vở kịch không lời

buổi sáng nào nằm im bên hoa súng


Trần truồng tôi đến trần truồng

cọng rơm khô – một kẻ bần

trong vương quốc bù nhìn xa xôi ấy

tôi bay lên trên những đạo luật

như tiếng chim trong lâu đài đổ vỡ

tàn hủy dần bởi mạch nuớc sâu

nô lệ đầy tớ quan thầy trên đợt sóng vô thần

những thằng hề áo rách ngày xưa trẻ dại

29. 6. 2010



Le poème original

Le prince de paille


Prologue:

Nu je serai venu tout nu

homme dépouillé au commencement comme à la fin

des chemins qui ne mèneront nulle part

je n’ai pas le souvenir de la source

mais le regret des arrêts aux rives détournés

projetons-nous sur les reflets aquatiques le regard ébahi

libellules mécaniques de notre représentation

des branches égarées à la morne dérive


Nu je serai venu tout nu

ombre certaine et prince de paille

gardons-nous de l’innocence la pure aspiration

à la réalité ombrageuse au monde si clair

où je saurai me voir tel que je suis

dans la lumière changeante d’une gouttelette d’air

papillon sans ailes pour une pièce de mime

d’un matin à jamais laissé aux nénuphars


Nu je serai venu tout nu

brin imaginaire et présence dérisoire

dans la cité miniature que nous gouvernons

m’élèverai-je au dessus de la règle

un faible chant d’oiseau dans un château écroulé

lentement miné par l’écoulement des eaux

esclave-valet-maître dans une onde séculière

du jeu éclaboussé aux ombres de l’enfance

1999

1 Nhận xét:

Blogger Unknown nói...

Kính chào "Hoàng Tử Rơm", xin cho biết Ngài đến đây từ thế giới nào vậy?
Ngài rất thơ dại và thơ mộng.
Thơ cuả Ngài đem một chút phiêu bồng vào thế giới này...
Xin cảm ơn.

lúc 19:51 7 tháng 7, 2010  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ