Độc thoại - Hoàng tử rơm. Monologue (the straw prince)
Quế Anh (oil pastel on paper) Lá súng trong ao – Nenuphar leaf in a pond
The Straw-prince
Monologue
In my hands the iridescent bubble-dream, the dream of becoming, I go up to the stage to play the dark character, the rain-man; between royalty, I am a plebeian; in the cave of mirrors, I am the sovereign with multiple of my own image-subjects, realizing the common cowardice, but also the submissiveness, which is the strength to create empire and to build God’s temples.
In the world of wan faces, I have the unchanged surrounding, the subground where I have to cry out, through a gag, my despair and my hate; of the people’s mean plots, I know the secret and the thread to take us to idolatry, slaves’reverence, swerving the course of history with falsehood.
An emblem to be taken down, with rags and tatters’flag, I have an army in the wings to combat the wind-mill, to tame my enemies; going up the echelon, I am no more a servant; I willingly stoop to take up the prince’s broken crown; with my disgrace and baseness, I make the new nobility; with beggars on horseback, I am the supreme guide of countrymen’s kermesse.
In the curtains’shadowy light, I have the distress and anxiety for the coming act; behind the scene-plotter, I am the maimed anarchist, who is thrown out of the “order”, stratified emanation of horrid envy; revolutionary, I am the mummified cadaver given to vultures in the marble mausoleum, not surviving my contradictions, getting lost in oblivion and in the eternity’s silence.
With all these parts in the play, shall I ever be the prince of the tale? I blaspheme, I am at the end of the road: captain with an ivory-leg, always in rebellion and in denial, I am the master of a boat, adrift in pursuit of the monster, which is the creation of my fantasy, of my sad human condition with absurd desires.
22. 6. 2010
Hoàng tử rơm (trích)
Độc thoại
Trên tay tôi quả bóng nước sắc màu định mệnh, tôi bước lên sân khấu trong vai trò người điên, pháp hề cầu mưa; giữa vua chúa, tôi là thằng hèn; trong cái hang bốn tường gương, tôi là chúa tể hình ảnh tôi tỏa hiện chập chùng; tôi biết tự khinh mạn và cúi đầu nô lệ để chờ được gọi đi dựng vuơng quốc và khiêng đá đắp xây tháp đài.
Thế giới của những người nộm giấy bồi, trong bóng tối, trong ngục tù sâu thẳm, dẫu bịt miệng, tôi gào lên hận thù căm hờn tuyệt vọng; tôi nhận ra những ý đồ hèn hạ, những mánh khóe xảo quyệt để chúng chiên an phận tôi đòi trong lịch sử lệch lạc bởi những lời gian dối.
Dâng cao ngọn cờ giẻ rách đập vỡ những tượng đài, tôi có bầy quân núp trong hậu trường; tôi đấu chiến quạt xay lúa, tôi dẹp kẻ thù; tôi là tướng công, không còn là thằng hầu; tôi hạ mình nhặt lên vương miện đạp xuống bùn đen; với tội lỗi và gian trá, tôi là người hùng; hỏa đầu học làm oai, tôi là lãnh tụ cho lễ hội bình dân chợ làng.
Sân khấu đèn mờ như muốn tắt, tôi hoảng hốt và lo âu trong hồi kịch nối tiếp; gian sư nấp sau chiếc bình phong, tôi vô thần, vô đạo truất ra khòi “trung uơng” như đồ thừa tàn phế; tôi không có chỗ trong lớp gấp của sự đê hèn ti tiện; dấn thân cách mạng, tôi là cái xác khô vứt cho quạ đen trong nhà mồ cẩm thạch, mang đầy mâu thuẫn tôi chìm vào im lặng ngàn thu quên lãng.
Đóng vai trò, những nhân vật đổi thay mặt nạ, tôi không là hoàng tử của ngụ ngôn; tôi phạm chúa, tôi là chủ thuyền với chân phải bằng ngà voi, đưa chiếc thuyền nát lạc lõng đuổi theo quái vật, con quái vật của linh hồn tôi, của phận người ôm mang dục vọng giữa vô cùng.
22. 6. 2010
Le poème original
Le Prince de paille (extrait)
Monologue
Dans mes mains la bulle irisée, le songe absurde, le rêve du devenir, je me montre sur le plateau puisqu’il m’est donné le personnage masqué, le faiseur de pluie; parmi les rois, je ne suis qu’un sujet; entre les murs aux miroirs, je suis le souverain de mes semblables maintes fois multipliés, comprenant la lâcheté commune, la résignation pourtant digne de construire des temples et bâtir des empires.
Le monde à contempler, le monde de papier mâché, j’ai le décor à jamais inchangé et le sous-sol où je me suis assigné en un seul décret à crier dans le noir de ma voix baillonnée le désespoir et la haine; des intrigues, je connais le secret, le fil qui mène à l’idolâtrie, à la vénération des esclaves, déviant l’histoire des édits et des mensonges.
L’emblème à défaire, le drapeau de guenilles, j’ai l’armée des coulisses; je combats des moulins, je dompte les ennemis; à la montée des échelons, je sais être autre que le valet; je m’abaisse volontiers pour reprendre la couronne brisée des princes bien nés; avec mes hontes et mes peines, je fais la nouvelle noblesse; entre parvenus, j’ai le sourire béat du guide suprême des kermesses.
A la pénombre du rideau, j’ai le désarroi et le trouble de la période qui suit; la face cachée des luttes partisanes et des complots, je suis l’anarchiste mutilé à l’écart de l’organisation, l’émanation stratifiée de l’écran des envies; révolutionnaire, je suis un cadavre momifié, livré aux vautours dans un mausolée de marbre, ne survivant pas à mes contradictions, à l’oubli et au silence de l’éternité.
Tous ces rôles donnés, tous ces rôles délivrés, serai-je jamais le prince des fables? Je blasphème et je suis au bout de mon chemin; je suis le capitaine à la jambe d’ivoire, ayant toujours en moi cette révolte, ce constant refus; je règne en maître sur le bateau de détresses, poursuivant à la folie ce monstre que j’ai créé avec mes phantasmes, ma triste condition et mes désirs.
1988
(extrait du long poème: “La Prince de paille”, dans le recueil de poésie Papyrus- Ngovantao 2000)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ