Đạo đức kinh - The straw-prince (epilogue)
Quế Anh (oil pastel on paper) Đạo Đức kinh – A parchment
The straw-prince
(Epilogue)
Once upon a time
A child was born as oldman
With white hair
He was the neglected adviser of the emperor
But the kingdom wisemen
Kneeled by his hut
The shanty open to the winds
To the springs’whistle
To the whisper of summer-days
Once upon a time
An old man kept on being a child
Albeit the innocent look
His figure was stamped with passions
Covered with deep wrinkles
As if the wisdom was already so hard
To carry in this ancient time
The oldman-child was not a prince
But as light as a straw-man
He left by himself the city
Going beyond the city-walls
He followed the bank of a river
Which was not flowing to the sea
But to die in the silence of a desert
On his path we found for our own mercy
The five thousands words of his thoughts
That was a parchment of the past
With the written words to remember
Having anew the vision of our origin
The river bank and the forgotten sky
The meaning of a poem
The sound of winds and the light of stars
To be waked again
Flying over the worthless world
Looking for our way back to the lost kingdom
10. 6. 2010
Hoàng tử rơm (đọan IV)
Đạo đức kinh
Ngày xưa đã có
Một đứa bé chưa lớn mà đã già
Tóc trắng ngay từ buổi đầu
Gián quan bỏ lãng của hoàng đế
Những hiền giả của vương quốc
Đều đến quỳ bên mái tranh
Gió thổi lại từ bốn phương
Rộn ràng tiếng suối chảy
Muôn vật thì thào trong nắng hạ
Ngày xưa đã có
Một ông già ở mãi làm hài nhi
Với cái nhìn ngây thơ
Với bộ mặt đam mê
Những đường nhăn rất dày
Vì thời xa xưa đó
Hiền triết đã là gánh nặng
Lão-hài-nhi không phải là hoàng tử
Nhưng nhẹ như cọng rơm
Một ngày người bỏ kinh đô
Đi theo bờ sông về sa mạc
Của sự tĩnh lặng muôn đời
Người để lại cho chúng ta
Những con người lạc lõng
Năm ngàn ý tự
Ý tự của hiền sư
Ngày xưa đã có
Cái thời xa mất rồi trong trí nhớ
Làm sao đây ta tìm lại cội nguồn
Cát vàng bờ sông ấy
Những vì sao lấp lánh
Giữ lại ý của hiền sư
Như lời thì thào của gió
Như tia sáng đến từ hư vô
Để chúng ta cùng tỉnh lại
Bay bổng ngoài tầm gian dối
Về vương quốc không tên của trần gian
11.6.2010
Le poème original
Le Prince de paille (épilogue)
Il était une fois
un enfant qui naissait vieillard
les cheveux déjà blanchis au commencement
il était le conseiller négligé de l’empereur
mais tous les sages du royaume étaient venus
s’agenouiller au seuil de sa demeure
le vent y entrait de quatre coins
nous entendions le ruissellement des eaux
le bruissement continu de l’été
Il était une fois
le vieillard qui demeurait enfant
malgré le regard qui venait de l’innocence
le visage éclairé empreint de passion
les rides étaient profondes
comme si la sagesse était déjà dans ce temps
un fardeau trop lourd à porter
l’enfant-vieillard n’était pas le prince
mais il avait la légèreté de la paille
enfin de la cité il quitta la muraille
il s’en allait le long du fleuve jusqu’au désert
là il n’y avait plus que silence
il avait laissé à nous troublés
de ses cinq mille mots la sereine pensée
C’était une fois
du temps passé que nous retrouverons
comme nous avons la vision de notre origine
la rive du fleuve et l’astre inconnu
de ce poème retenons-nous le sens
le bruit des vents le scintillement des étoiles
nous nous en réveillerons
ailés sur le cours des intrigues
entrant au royaume sans nom de notre monde
1988 (extrait du long poème:”Le prince de paille”- dans le recueil Papyrus. Ngovantao 2000)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ