Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

Thi sĩ lang thang - The vagrant poet

Quế Anh (acrylic on canvas 60x80cm) Rồng – The dragon


Bui Giang

The vagrant poet


It is a leaf laid on the beach

That the sea takes away in its ebb-tide

Water-fern and foam in the marsh

Floating adrift at the mercy of the waves


The poet who has his heart

Full of pity for human sufferings

The poet who sings the felicity

And the enduring bearing of serene mothers


He wants to have the universe in his embrace

With a poetry which could only be celestial

With a poem which must be written in a dream


Vagrant poet in his endless wandering

Dark alleys and boheme’s plazas

To find uncertain vision of his lost paradise

4.2010


Le sonnet original

A sa majesté Bui Giang

Le poète vagabond


Ce n’est qu’une feuille déposée sur le sable

Que la mer prendra dans son reflux vers le large

Une lentille d’eau, écume de marais

Sans aucune attache, ballotée à jamais


Le poète qui a voulu donner son coeur

Rempli de pitié pour l’humaine douleur

Le poète qui a voulu chanter les peines

Et joies maternelles de la femme sereine


Mais à vouloir pourtant de l’univers tout dire

Avec un poème qui n’est pas à écrire

Avec un poème qui relève du rêve


Poète vagabond! Il parcourt donc sans trêve

La cité limitée entre quatre frontières

Et laisse à tout recoin l’hymne de sa misère

28.2.1994


Thi sĩ lang thang


Chỉ là chút lá rụng rơi

Nằm trên bãi cát, triều khơi chụp liền

Mang về đại hải mênh mông

Ao hồ bèo bọt lênh đênh cuối trời

Người thơ đem tặng cuộc đời

Trái tim bê bối cho người bê tha

Người thơ từng muốn ngợi ca

Khổ đau và những thiết tha vui mừng

Của người thục nữ thanh tân

Niềm vui vô luợng mẫu thân muôn người

Tuy nhiên cũng muốn đồng thời

Toàn nhiên nói hết đất trời rộng thênh

Một bài chẳng thể viết nên

Bài thơ khởi tự nếp nền mộng mơ

Lang thang thi sĩ từng giờ

Luẩn quanh đi suốt đất bờ lôi thôi

Phố phường giới hạn hẹp hòi

Vẫn đi như thể cõi đời lang thang

Người thơ mỗi hẻm tự tình

Và đau tất cả nỗi mình khổ đau

Bùi Giáng

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ