Đồi cát - The dunes
Quế Anh (oil pastel on paper)....... Hoa cát - The sand flower
The Dunes
Even then the sun stopped warming our bodies
Out of the way to live and to strive
We followed the clouds and were impeled with desires
You do not need to tell me about unknown dreams
And about the other side of the mountains
Let us listen to the winds
And to the whisper of the ocean’s waves
Like the trees, bent over the dunes
We could catch the sky
With our extended arms
And with our fingers, directed to where the stars were born
We might have a hazy drawing
Curvy lines of the immaterial world
8-2009
Đồi cát
Mặt trời không còn đốt cháy thân ta
Trên con đường khắc khoải của cuộc sống
Tràn đầy dục vọng ta chạy theo mây
Em không cần nói ta những giấc mộng không thành
Và những ước muốn nằm bên kia ngọn núi
Hãy cùng nghe tiếng gió
Và lời thì thầm của biển cả
Như những thân cây ngả trên đồi cát
Chúng ta sẽ với tới trời
Bằng những cành khô khúc khuỷu
Và với ngón tay dài đến tận chân trời
Nơi có những vì sao đang hiển hiện
Nhẹ vẽ những đường cong
Óng ả chập chùng và hư ảo
8-2009
Le poème original
Les dunes
Déjà le soleil ne brûlait plus notre corps
nous qui vivions en suivant les détours de la vie
guidés par les nuages et guidés par les désirs
Ne me dis pas des choses inconnues
ne me parle pas de l’autre côté de la montagne
Laissons-nous écouter le vent
Laissons nous bercer par le murmure des vagues
Arbres penchés à la courbe des dunes
nous pourrions peut-être atteindre le ciel
de nos bras tendus
Et de nos doigts prolongés à la naissance des étoiles
Nous pourrions esquisser un geste léger
sur les lignes mouvantes de la multiple pesanteur
Cabo Frio – Brésil 1987
(tiré du recueil de poésie Nuages-Mây , Ngo Van Tao Montréal 1988)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ