Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Người nhìn qua màn đêm - The night seer


Quế Anh (oil pastel on paper) Quả cầu địa phủ - The innermost globe


à Nguyễn Tuân

The moonstruck seer of the night (extracted)


Wearing a mask and slowly taking it off

To be confronted with innermost innocence

And with all the turmoils in our life

To see unconsciously on our face lightning-wrinkles

Of fore-reality and of past adventures

To have with our hands a fatal healing touch

On the unbearable immaterial wounds

And with piety listen to the celestial symphony

Albeit cursing these dumb shadows

Ghosts or distorted images of ourselves

Appearing and disappearing in the life-theater play


Would you come, moonstruck seer of the night

Leaving behind the twilight

………. … ….. ..............sunset of the world

And give me the haunting thought, deeply mine

Humanly wavering between darkness and daylight


As if the empty world could be filled up

With no meaning words, the vain murmur

Some other’s look could have the power to appease

Our failed rebellion and submissive despair

The misery of shady drive on the endless road

In the penombra of our dream and life-sorrows


Would you come, moonstruck seer of the night

And give me so for no reason

The destiny-burden

………........incandescent burning stone from the far-away star

August 2009


L'original prologue

Au visionnaire de la nuit

À Nguyễn Tuân


Avoir un masque et lentement le défaire

De notre pureté intime et du trouble essentiel

Voir et sans voir au visage la ligne de lumière

De l’avant-réalité et l’éclosion passée

Toucher d’une main qui pourrait guérir

La fêlure qui nous sera fatale, de ce contact agrandie

Ecouter religieusement la sourde symphonie

Et avoir comme un voeu le pouvoir de maudire

Comprendre, oh! sans comprendre les ombres des ombres

De toutes celles qui nous suivent et la nôtre du silence


Me seras-tu venu tel halluciné de la nuit

Laissant en arrière les rayons du crépuscule

Me donner une vision qui deviendra intimement mienne

De la juste proportion de la nuit et du jour?


Comme si le vide pouvait se remplir

De demi-mots, notre chuchotement si vain

A chaque regard la force apaisante

Pour être révolté et en même temps accepter

Poursuivre le chemin de nos pas chancelant

A la pénombre de notre rêve et de nos peines


Me seras-tu venu tel visionnaire de la nuit

Me donner combien sans raison la lourde pierre

Brûlante et brûlante la lourde pierre de mon étoile?

1999

(extrait du long poème de même titre dans Papyrus- Ngo Van Tao 2000)



Tưởng nhớ Nguyễn Tuân

Người biết nhìn qua màn đêm (trích)


Có mặt nạ và gỡ nó ra

Để tìm lại sự trong trắng và khắc khoải buổi đầu

Nhìn và không nhìn ra tia sáng

Trên mặt người những đường nhăn hư ảo

Dù đụng nhẹ nhưng cũng chỉ cho thêm đau

Vết thương thầm ôm giữ tự ngày xưa

Thiêng liêng lắng nghe điệu nhạc trời

Mà vẫn muốn có một lời thóa mạ

Những ma chơi và những bóng đen

Bóng hình ám ảnh và chính ta trong đêm cùng


Anh có đến không như kẻ nhìn thấu suốt

Để lại sau ánh sáng của hoàng hôn

Cho tôi thức tỉnh và rồi cảm nhận

Cuộc đời đổ vỡ trong tranh sáng và tranh đêm


Hư vô làm sao chứa được

Những câu không lời, thì thào vô nghĩa

Cho người nhìn ra và an ủi

Khi chúng ta nổi loạn không đâu và chấp nhận

Những bước chân khập khễnh trên đường

Khúc khuỷu giữa mộng mơ và tình đời


Anh có đến không, kẻ nhìn qua màn đêm

Bỗng cho ta viên đá nặng

Viên đá cháy bỏng của vì sao định mệnh?

Tháng 8. 2009

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ