Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Hoàng tử rơm - The straw-princes


Quế Anh (oil pastel on paper) Rối nước – The shadows’play


The straw-princes (an extracted)

The light has been put out in the play-house

The sweat washing out the paint on our faces

It keeps on resounding as echo from afar

Applauses of spectators streaming out for the night

We still have the vision, enlarged shadows

Of ourselves wavering and stumping on the stage

Calling in perenial questions of the Being

In an unreal world of desires and phantasmes

We could feel the unhealed wound

From the loss of our love and its sorrows

Mutually inflicted and ever lasting pains

For all the time that we’ve to live on

With all our endeavor, we could not overcome

The concrete silence and loneliness of the cities

Our life being shattered with no purpose

Getting old with unknown mishief

We would cry for the vanquished noble knight

Befriend the stranger in his distressing folly

Open eyes after all these sleepless nights

Revealing himself in pure nudity

Away from the lost fame or from the defeats

We could live together the failed rebellion

And with hunger and with the cold of despair

Bury ourselves in a squalid hide-out

Oh! Let us live again and again the former dreams

Return to the bight of our yersteryears

Playing the innocent games of children

Straw-princes and merry ghosts

Let us go down the spring of life:

Not for the ocean

……but for the sand desert of nihilism””

2009



Hoàng tử rơm (trích)


Ánh sáng tắt rồi nhà kịch rỗng

Mặt phấn hoa mồ hôi loang lổ

Còn vang vọng tiếng rầm rì vỗ tay

Của khán giả đang biến vào trong đêm

Chúng ta vẫn còn thấy những bóng đen

Ảnh hình ta chiếu lên trên màn kịch

Với câu hỏi muôn đời về hiện thể

Ảo tưởng và khát khao nhỏ bé

Ước muốn với tham vọng không cùng

Thân trần còn vết nứt không thể lành

Của mối tình đã chết trong u hận

Nỗi buồn chia xẻ mãi mãi ôm mang

Bao tâm huyết nhưng làm sao vượt được

Những bức tường trơ không bóng người

Trong đô thành đá lạnh không chim hót

Chúng ta già nua không đâu trước tuổi

Chúng ta khóc cho anh hùng ngã ngựa

Cùng người lạ quyết lìa xa thế tục

Ngày đêm thao thức không nhắm mắt

Nhưng an nhiên không tuyệt vọng không màng

Đã thất bại đã chối từ danh lợi

Chúng ta trỗi dậy cùng kẻ khốn cùng

Để rồi đói khát lạnh lẽo tang thương

Trốn mình trong hốc hẹp không ngày mai

Ôi! Chúng ta hãy ngủ triền miên

Trở về eo sông của tuổi thơ

Và cùng chơi trò của trẻ dại

Với đống lửa rơm với bóng ma chơi

Tìm về ngọn suối của mộng mơ

Nguồn của dòng sông chảy mãi: “không ra biển

mà cạn vào sa mạc chủ nghĩa Hư Vô”

tháng 8 2009


Le poème original

Prince de Paille (un extrait)

La lumière éteinte le théâtre vide

Sur notre visage de sueur le fard délavé

Nous entendons encore le dernier écho

De ces présences qui se perdent dans le noir

Et au fond de nos rétines l’évanouissant reflet

La projection de nos images agrandies

Nous continuons à nous poser l’éternelle question

De notre existence entre l’irréel et nos ambitions

Entre le phantasme et notre soif de choses infimes

Laissons-nous voir la plaie qui jamais ne se cicatrise

De la fin de nos amours le mutuel déchirement

A nous mutiler pour tout le temps qui nous est dévolu

Avec notre savoir nous ne pouvons non plus surmonter

Les murs de ciment et la solitude des villes

Ne réalisant pas la vraie fraction de notre vie

Laissons-nous vieillir de ce mal incurable

Pleurer le chevalier tombé et la plus sombre des folies

Les yeux hagards les longues insomnies

Mais aussi le trait sublime de l’inconnu

Qui se révèle pur hasard dans toutes ses vérités

Un instant de nudité hors des applaudissements

Laissons-nous vivre ces révoltes désespérées

L’homme affamé et le froid qui tue

Rester figé dans la chambre de taudis

Où l’espoir ne saurait plus venir

Oh! Laissons-nous dormir du parfait sommeil

Retourner aux anses de la jeunesse

Où nous jouons au jeu de princes

A la flamme de paille aux actes interdits

Retrouver la source de nos rêves

D’où tous les fleuves devraient partir: Non pour la mer

Mais revenir et lentement se perdre

……………………dans le désert du nihilisme

1985

(Extrait du long poème :Le prince de paille - Papyrus 2000)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ