So I'have lived!
Quế Anh oil pastel on paper
So I’ve
lived!
At the threshold of the sideral night of
loneliness, I shall give up my soul and my abhored hopes to the coming eternal
darkness.
For all the time of our disfigured dreams,
in this world where all seems to be said and nothing to be shared, and with the
wrench of our days, I did not try to hear the human cry, the existential one of
mine.
I shall come and lie by the wall of
looking-glasses, to find out the reflection of my own image, the purified
shadows of my past desires.
I shall be back to the land, the
home-country that I keep always in my heart since my childhood.
I am the warrior home-coming from exile, to
find his house in ruin, in destitution, buried in solitude.
I shall drink the muddy water from the
spring of the land, leaving behind the cities of lights, the concrete unending highways,
realizing how vain were my flights and my struggles for an impossible ideal of
beauty and justice.
Emaciated figure in rags and tatters,
covered with dirts, under the rough sunny and humid summer sky of the tropic, I
shall do penance for all my pretentions, my weaknesses, my utopies, living
again -as the last deed against the
silence- that tender embrace, the love look, the first grieving tears
flowing down along my downy cheeks of yersteryears.
Như thế anh đã sống!
Để giờ đây, ở ngưỡng cửa đêm dài cô đơn, anh
trả hồn anh và mọi đợi chờ cho vĩnh hằng đen tối.
Với thời gian làm đổ vỡ những mộng mơ, trên
cõi đời này với tất cả những lời thổ lộ và những điều ôm giữ, những vật vã của
cuộc sống, anh đã không nghe ra tiếng người đời, tiếng than thở của chính lòng anh.
Anh sẽ đi và nằm chết ở chân tường kính
gương, nhận ra lại hình ảnh anh u mờ và bóng đen của những dục vọng không lường.
Anh sẽ đi và trở về nơi chốn cũ, đất nước
quê nhà mà anh ôm mang trong tim anh từ tuổi còn thơ.
Anh sẽ là người lính bại trận, trở về tìm lại
mái nhà xưa tan hoang, đổ nát và không một bóng người thân.
Anh sẽ uống nước đục của giòng suối nhỏ giữa
đồng hoang, quên những đô thành ánh sáng, những đại lộ không cùng, để biết rằng
anh đã trốn chạy và đấu tranh không đâu cho một lý tưởng viển vông hoàn mỹ và
công lý.
Thân hình tơi tả, áo quần rách rưới, phủ đầy
bụi đường, anh sẽ tìm lại khung trời kia, gay gắt nắng vàng và ẩm thấp của miền
nhiệt đới, anh sẽ sám hối cho tất cả những tự kiêu, những yếu hèn và những
không tưởng; anh sẽ sống lại -dù chỉ một giây phút thôi trước sự im lặng
không cùng- nụ hôn xưa, đôi mắt nhìn thân
ái và những giọt lệ khắc khoải đầu tiên lăn trên đôi má mịn của buổi mới làm
người.
NVT
(extract
from the original poem in french:”Caballero de la trista figura” in
“Papyrus”)
(trích
lại từ bài thơ tiếng pháp “Caballero de
la trista figura” in trong tập “Papyrus)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ