Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Thơ Trịnh Công Sơn



  
Quế Anh    acrylic on canvas 50x70 cm

Pour être poète, tout comme avoir la vocation d’artiste, il faudrait avoir cette qualité fondamentale:
La sensibilité. S’émouvoir à tout instant de quelque chose, de quelque fait qui même anodin provoque pourtant en nous une réaction intérieure, un certain sentiment qui va nous rester dans la mémoire.
C’est ce que Husserl appellait “epoché” de notre “ego transcendantal”,  mettre entre deux parenthèses certains faits des phénomènes de la vie.
De tous les arts, la poésie est certainement la plus commune, la plus indécise. Ne dit-on pas souvent que ce peintre ou ce musicien est un vrai poète, que même ce philosophe, tel que Nietzsche, est plutôt un poète. En ce sens, la poésie est un art où la technique est moins inportante que l’évocation des idées, des émotions ou des sentimenets….
Cependant, pour écrire des poèmes, il faut acquérir une certaine technique, le jeu du langage. Un vieux poète m’a dit une fois que pour savoir écrire un poème, il faut s’intéresser à la poésie, être touché par au moins une centaine de poèmes de la littérature et en garder la mémoire.
Évidemment après ce commentaire, on ne peut pas oublier que l’art est transcendental; pour être artiste, être poète, il faut en avoir du talent, une certaine disposition immanente.
nvt

NB. Du célèbre musisien Trịnh Công Sơn, qui était aussi poète et peintre, nous avons une véritable illustration du commentaire, que la poésie, au delà des mots, est impliqué dans l’art.



Trịnh Công Sơn dixit

Je ne dessine pas
mais j’écris
Une figure ne se dessine pas
elle s’écrit
Elle s’écrit
comme la figure qui s’écrase
Et du contour que j’écris
naît un Autre contour
le contour d’une image
l’image de mon Ecriture

nvt  Montréal 1992 Avril

Như lời tựa

Có những bài thơ viết vì
một nỗi mơ màng không uẩn khuất
những bài thơ tuyệt vọng
những bài thơ sáng lạng
một tình cảm rộn ràng
trong phút chốc
Đừng nhớ niềm tuyệt vọng
hãy nhớ trời cao
mây và mây
bay trên bầu trời lãng đãng
Tình yêu và gió
gió thổi mênh mông
một cuộc đời
Cuộc đời lận đận
em ơi! Gió thổi
Có những con đường xa xôi
em sẽ đi và đi mãi
Tôi, người thợ nặng nề
vác nặng những cuồng điên
Em ơi! ở lại ưu phiền
Đừng tuyệt vọng
gió thổi trời cao
áo vàng bận rộn
Có thể mai này…
Có thể mai này không có gì nặng nợ
với trầm luân cuộc đời
gió hàm oan cứ thổi, mà tôi đi, đi mãi
không cần ai giữ lại
một tấc lòng
một tấc lòng không đáng kể
vì có bao giờ ai hiểu rõ
chút vô thường
vô lượng của lòng tôi

Montreal 1992
Trịnh Công Sơn
(trích từ tập thơ song ngữ Việt-Pháp : Les Beaux Jeudis, Trịnh Công Sơn-Ngô Văn Tao, Montréal 1992, chưa xuất bản)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ