Người tình - The lover
Quế Anh Oil pastel on paper 2.9.2011
The lover-L’amant
What could she be, our love, in the distress of history, in the turmoil of our life? What could she leave to us as image, she who took the skiff to go over the ocean in search of the Isle of lights, the farthermost country of illusion?
We cherished her souvenir in the depth of the night, in the mornings however sunny, but in the dreadful silence of the city, without songs of the birds, without voices of the children. We took leave of her with pains in out heart, mute symphony of sadness, past noises of old war, fanfare of doubtful victory, the end of a fratricid which has broken our families and left us in perennial mourning.
We would look for her at the far-away horizon, at the end of this reality seemingly without hope, as gleam of tenderness and of empathy, remembrance which saved us from bitterness and despair, remembrance of youth, a body so beautiful and so fragile in our shuddering embrace.
Que pourrait-elle être, notre amour, dans la détresse de l’histoire, dans la tourmente de notre vie? Que nous laisserait-elle comme image, elle qui prenait l’esquif pour aller au devant des gros flots de l’océan, à la recherche de l’Île de lumière, la contrée lointaine de mirage?
Nous avions cette image dans la profondeur de la nuit, dans les mornes matins ensoleillés où toute la ville était plongée dans le silence, sans le chant des oiseaux, sans les cris des enfants. De notre séparation, il nous restait à écouter au fond de notre coeur la sourde symphonie de tristesse, bruit de la guerre ancienne, fanfare de la vistoire amère, la fin du fratricide aveugle qui brisait nos familles et qui nous laissait dans le deuil.
Mais il nous miroitait pourtant à l’horizon, au bout de la réalité qui nous semblait sans issue, la lueur de tendresse et d’empathie, mémoire qui enlèverait toute amertume, tout désespoir, mémoire de la jeunesse, son corps si beau et si fragile dans le tour de nos bras tremblants.
Người tình
Như đôi chim tung cánh bay cùng mây
lá vàng rơi mượt phủ con đường dài
như người tình chẳng hẹn vẫn chờ mong
tấm gương trong vang bóng điệu nhạc buồn
như đường nhăn in rồi trên đôi má
hai môi im thầm thì và hẹn ước
như hương người phảng phất trong thời gian
tóc mây nào vương nợ áo trên vai
như lời thề của cuộc tình ngắn ngủi
bước chân đi lạc lối biết về đâu
Và muộn màng chờ đợi nhớ thương ai
tim thắt lại cả hồn người rạn vỡ
Vì anh đã đợi không quay ngược thời gian những ngày tháng những chim bay và gió biếc
vì anh đã thương em vội chết cả linh hồn quằn quại bất lực như vĩnh viễn ghì ôm một ảo mộng
đôi môi nồng em cắn chặt người anh một buổi chiều phố cụt không đèn để anh nghe bước nhẹ trên tất cả những ngả đường nhiều ngõ như mong manh đời người từng giờ từng phút phải chia tay
vì anh đã quen em ở một khoảng trời mà đau thương lịch sử của dân tộc, dân tộc mình đã cho ánh sáng một diện hướng thần linh huyền thoại
trong một thành phố mất tên mà mặt người chỉ còn những nét âu tư bạc mệnh câu ca huy hoàng của tuổi trẻ đã thành những sáo ngữ không hồn
anh đã biết tìm em và đón đợi trên gác phố đường cây phưọng để đâu đây một câu thơ tuyệt đối một tiếng nói ngang tàng của người khi nhắm mắt còn nghe thấy tiếng thì thào của rừng núi
vì anh đã từng xa em không biết có ngày nào gặp lại
người em gái người anh thương người tình
chiếc thân gầy sóng bão sẽ bạt về đâu
đôi vai em anh đã đặt bao khối tình
những cuộc tình những vết thương đau
những người thân những bạn cùng đường
những người cùng chung một quá khứ một mảnh đời
chiếc thân không một mệnh con người
cùng đi vào thời gian cùng đi vào không gian
với giọt lệ khắc khoải của tình thương
mà sỏi đá vô tình không in vết dấu
Tại thiên nguyện tác tị dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Tình yêu nào mà chẳng có một ngày đã mất
có ánh sáng của mùa xuân có ánh sáng của mùa hè
có lá vàng mùa thu
có nắng trong ngày mưa có mưa trong ngày nắng
hai bàn tay nồng như điếu thuốc cháy trên môi
ngồi bên đống lửa
một đêm dài hiu quạnh
hay chén rượu nhạt dưới ánh đèn tím ngát
và mường tượng một hình ảnh tuyệt vời
như cái hôn rất nhẹ trong một ngày từ giã
chiếc áo kiểu cách để đôi mắt cứ nhìn theo
và bánh xe quay lóa dần trong một ngày rất nắng
Tình yêu nào mà chẳng có một ngày đã mất
Và anh đã xa em để tiếp nhận tất cả đau thương nhớ tiếc điêu tàn của chuyến tàu vẫn đi và đi mãi với một lời hẹn hò không dám nói những nụ cười những nét mặt rồi đây sẽ gặp ở chân trời nào hay chỉ bên kia những rặng cây buồn
Anh lại đi trong thành phố của ngày mộng mị tâm hồn khoáng đạt vì ấp ủ một mối tình thầm kín nhìn lại lần nữa mái nhà của tuổi thơ những nhánh ti-gôn những hình bóng thân yêu và đây bao nhiêu người xa lạ cảnh nghèo nàn thanh bạch trong nắng của buổi chiều thi vị không tiếng hát không một sự chờ đợi tình ái
Có những con chiên lũ lượt….có con đường cũ mảnh tường quen thêm rêu phong thêm đổ vỡ có cửa chùa cổ kính hoang vắng thiếu cả hương trầm làm anh giận thêm cái phi lý…cái giả tạo….cái lâu đài…điều lệ đâu có tồn tại được với thời gian
Những giờ phút của buổi chiều vội vã không đành nói hết tình và hết ý rảo bước chân đi như sợ cả ánh trăng đêm….hơn ba mươi năm rồi đấy nhỉ tuổi em chỉ vừa quá đôi mươi vết thương tàn phế của chiến tranh tàn bạo nhục nhằn ảo tưởng phải in lằn trên những mầm non tội em thương trong những đêm dài của lịch sử
Ước thầm anh đặt một bông hoa trên góc đường xưa một bông hoa nhỏ bé của tình yêu của tuổi trẻ để cho em để tưởng niệm những người bạn cũ hay chỉ cho bộ ngực nào đã nở nụ đóa lửa cháy cả bầu tim bầu phổi và lên khói trên môi như điếu thuốc linh thiêng cuối cùng của ngày vàng tháng mười hai năm trước khi thành phố rộn ràng với trăm nghìn bom súng nổ
Những tâm hồn riêng biệt trong trắng tràn đầy lãng mạn những niềm tin những bóng cờ đã bay trong tháng tám của mùa thu cách mạng sự hy sinh cao cả và lòng tin tưởng ban đầu hay dư âm một bài ca rạo rực mừng vui nhạc ngựa tiếng chân đi của triệu người cùng chung một chí nguyện cùng chung một giấc mơ
Đã mất rồi em ạ! Vì nhầm lẫn không còn gì nữa giòng máu hăng say cũng cạn rồi không còn gì nữa phần em trên mảnh đất người ta không có quyền sống người ta không có quyền ước mộng vì những u mê quá khích những cằn cỗi thây ma đau thương sẽ đánh dấu cho thời gian một bầy thánh lão tay run và óc lẫn đi vào sử sách bạo quyền và tội lỗi
Anh đã yêu em với tình thương tuyệt vọng như đã từ em như đã phủ nhận trách nhiệm của chính mình khi vú mướp mẹ không còn sữa nuôi con khi những người cha chết hàng trăm hàng ngàn trên con đường đất khổ của dân tộc và đất nước này anh sẽ không bao giờ nữa nghe em hát trong những đêm dài đã vắng bặt tiếng ngân của người xẩm già nói lên những hoài bão riêng tư một mối tình duy nhất và thống khổ của đời người
Anh đã phải xa em trong một ngày rất nắng thầm lo thương cho em thầm khóc nhớ yêu em lời nguyện cầu không che chở được thuyền em trong sóng bão nụ cười huyền diệu em nhìn anh trong sáng nắng đã đưa anh đi những đường phố eo hẹp trầm lặng và suy nghĩ mối tình độc đáo em cho anh nào ai có biết những ngày tháng giận hờn thi vị và ý nghĩa
Người em gái nhỏ người anh thương người tình
Trên vai em anh đặt biết bao khối tình
Những cuộc tình và tất cả những vết thương đau
1978
(trích tứ tập thơ Nuages-Mây, Ngô Văn Tao Montréal 1988)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ