Vô đề - Untitled
Quế Anh oil pastel on paper
UNTITLED
I came to see my friend
that for a long time I could’nt
he is a famous painter with chef-d’oeuvres
water-lily between green leaves in a lake
harmony of colors as life itself
abstract as our furtive dreams of love
I myself tried to express in my poems
simple feelings
about human condition
beings in their sufferings and struggles for happiness
but we share the same drive
vain search of a language
to realize universe mystery
He opened the door to let me in
his wide one room-atelier
quietly without any word
as usually he did
in our last years daily meetings
surprised but in silence I noticed
how bare was now the atelier
without any painting on the walls
no canvass by the floor
We sat down across a wooden table
which was in fact his palette
covered with oil colors
brushes dripping with oil
he opened a bottle of wine
and we had some bread
with sweet cold hareng and canned tuna
Only when we finished the bread
I discovered at the far end
on a wall of the room
a completely black painting
and I had the feeling that I had to clutch at the table
to be not drawn into the painting
as if -I thought- it was a black hole in the universe
With strain I turned my eyes to the other end
an open window by which on the wall
I could see now a completely white painting
revealed in the twilight of autumn sunset
and it looked like to slowly appear in the painting
a whole universe of mountains forests and rivers
flowers and beings in a bursting of life
a very celestial symphony of the unknowns
And my friend seemed to stand up and to approach to it
with brushes ready to put on it more life
but in a sudden flash
all along with his own bright and serene figure
faded in the evening penumbra
4. 4. 2011
Vô đề
Đã lâu rồi tôi không đến thăm anh
người họa sĩ biệt tài
mà tôi thành tâm kính phục
anh vẽ những bức tranh muôn màu sắc
những bức tranh mong manh như cuộc đời
rạng rỡ như trời đất
trừu tượng như tình yêu chợt đến
Tôi tuy là thi sĩ
với những ý thơ đơn sơ và bình dị
nhưng chia cùng anh một hoài bão linh thiêng
đi tìm ngôn ngữ để nói lên được
sự bí hiểm không cùng của vũ trụ
Anh mở cửa mời tôi vào xưởng vẽ
thản nhiên như vẫn từ xưa
chúng ta gặp nhau từng ngày trong tĩnh lặng
và tôi cũng không thăm hỏi kinh ngạc
dù xưởng vẽ của anh sao bây giờ trống trải
không la liệt những bức tranh trên tường
hay chất đống ở bốn góc
chỉ duy nhất một bức tranh toàn trắng
treo ngay bên cửa sổ
và một bức bức toàn đen trên mảnh tường cuối xưởng
nhưng cái bàn gỗ mà chúng tôi ngồi đối diện
chính nó lại là bảng pha màu
với những cái cọ còn chảy giọt sơn dầu
Tôi có cảm tưởng tất cả xưởng vẽ
tràn đầy nắng xế cuối chiều hè
và tôi nữa như bị thu hút
về bức tranh đen
như rằng nếu tôi không ghì giữ cái bàn gỗ
thì tôi đã lâng lâng bay bổng về cõi chết
cái lỗ đen nằm giữa các vì sao trong vũ trụ
Tôi chỉ thoát khỏi cái áp chế nặng nề
khi anh đặt bên tay tôi ly rượu đỏ
mời chia cùng anh đĩa cá hồi với bánh mì khô
mặt trời đã thật xế
thoi thóp tia nắng vàng trên bức tranh sơn dầu toàn trắng
và tôi chợt tỉnh ngộ thấy
bức tranh sao vô cùng sinh động
những vệt cọ màu sắc mãnh liệt đột phá
toàn bộ bức tranh là sự sống trỗi dậy
là hôn phối trong tình yêu
nếu vẫn có những mảng đen
như cốt yếu là những mảng xanh lá cây
nói lên sự thật của đời
nằm trong sinh đẻ của ngày mai
Bức tranh làm tôi rung động
nghiêng đầu nhìn lại anh
chính lúc anh đang nhìn về phía bức tranh
và tưởng như anh muốn đứng lên
cầm cây cọ để vẽ những gì tôi thấy
nhưng nắng vàng bỗng tắt
xưởng chìm vào đen tối
tôi thấy anh hiền hậu mỉm cười
biến vào trong bóng đêm…
(trích từ tập thơ :Tĩnh Lặng – Ngô Văn Tao, nhà xuất bản Văn Hóa Sài Gòn 2006)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ