Tố Liên
Quế Anh oil pastel on paper - 10.2010
Nguyễn Ngọc Tư - L’écrivain de la plaine de joncs
Viendra le jour où je devrai m’éloigner
Te laisser avec tout ce qui nous enchaîne
Les joies et les peines de la vie passée
Parfum de l’été à l’ombre des platanes
La berge solitaire de l’impossible traversée
Pour ce pays lointain plongé dans la pluie
Et tous nos égarements dans le froid de l’hiver
Tu pourras me déposer un brin de muguet
Je murmurerai pour la dernière fois ton nom
Prenant mon envol pour la demeure céleste
Par la grande porte ouverte de l’Azur
Où les ondes de lumière effaceront mon ombre
D’ un scintillement dans mon coeur limpide
Tố Liên
Ngày mai khi anh xuống tóc
khi tấm vải vàng khoác trật lên vai
và chân không bước trên đường đất cỏ
để trở về tới chốn của trở về
cái nẻo về của rừng phong lá rụng
và ánh sáng sẽ chiếu vào trong anh
ánh sáng sẽ chiếu qua anh không vẩn bụi
Ngày mai khi anh xuống tóc
khi môi im trong gió lạnh trở về
và trên tay một nhánh ngải khô
anh vòng chân yên định bên bờ suối
nơi voi già thiêng đi lững thững
nơi chim oanh hót nhẹ để ru anh
ru anh về chốn an tĩnh triền miên
Ngày mai khi anh xuống tóc
chẳng hay anh sẽ còn nghĩ tới em
Ôi! Vọng tưởng của cõi đời này
một đêm nào em để tóc bay trên môi anh ướt
và thở thơm nồng nóng đượm cặp má anh
khi bao vây chỉ là tầm thường đen tối
và giữa bốn bức tường gương rộn rã
muôn ngàn nhân ảnh đang cuồng quay
những nét nhăn của thời gian đi rất chậm
những nét nhăn của thời gian lặng lẽ trôi
Chẳng hay anh sẽ còn ước muốn yêu em
Ôi! Phiền toái của cõi đời này
chỉ một phút thôi, em ơi, như giấc mộng
nhịp nhàng lả lướt trong vòng tay anh
để anh muốn yêu em mang đầy dục vọng
để anh ước yêu em sức mạnh dâng tràn
yêu em một người yêu không được gặp
yêu em một người bạn không được gần
em chỉ là người mẹ rất non tơ
với cặp vú còn mang nguồn đời sơ thủy
mà tâm hồn anh đây đổ vỡ tan tành
bao mối tình anh đã chết
bao hoài bão anh đã không thành
cô đơn lãnh đạm giữa chúng sinh
không tình, em ơi, trong ngày mùa đổi gió
một ánh đèn le lói xa vời thấu đêm khuya
sao như mang đến nghìn thương và nhớ tiếc
Ngày mai khi anh xuống tóc
đành để lại em thôi mớ bòng bong lưu niệm
chén rượu suông say ảnh người khuất dạng
những ngày hè nắng đổ những cành tre
bến sông trăng treo một nhịp đò
và quê hương đất nước mưa dài thổn thức
những bước lẻ loi lang thang trong tuyết lạnh
Ôi! Thầm xin em một bông hoa mầu nhiệm
Ôi! Gửi em một đóa hoa nở rộng từ bi
tiếp nhận anh trong lòng vô thường vô sắc
anh mở cửa nhẹ bước vào không gian trong
ánh sáng sẽ chiếu trở về chiếc bóng anh
chiếu quá cái tâm anh sạch bụi trần
1985
Trích từ “Nuages-Mây” tập tuyển thơ. Ngô Văn Tao, Montréal 1988
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ