Claudia - du comté de Bâle
Quế Anh (oil pastel on paper) Vọng tưởng - La flamme du souvenir
Abstract…
Bitte Fraulein ein Weiswein sus
A dream to undo your golden braids
and have in my glass the blue of your eyes
Ich habe Sie sehr gern
But please, do not take me out
to the Basel plaza fountain
for an enchanting draught from Aphrodite
You came in my life
on the other side of the world
the sun in high noon
under the fresh shadows of the green garden
an instant of silence and immobility
I could not remember you and myself
nor the first words you said to me
But I recalled missing you
while dancing the farewell ballad
with Jenny who whispered to me
how the summer has passed
leaving no regrets and no memory
I found you at the cathedral parvis
washergirl working by the Rhine river
or just Claudia, jewish young beauty
so pure and so mysterious
I held your white body in my embrace
delicate features of girly breasts
conspicuous flute veterbra
and we made love
for a song of the Middle-Age
for a patch of sky
You undid the golden braids
hair falling down like the Rhine river
with the sound of waves flowing in the faraway
the dim light of the room penumbra
covered your naked beauty with the charm
of remote era mysticism
and spell wonder
between life and death
Vision kept on breaking my heart
on my way out of Basel
dark clouds over the horizon
in spring freezing small rain
with autumnal meclancholy
Le poème original
Claudia du comté de Bâle
Si c’est à vivre je saurais vivre
vivons une vie et commençons une autre
“Bitte Fraulein, ein Weiswein sus…”
un rêve à défaire votre longue tresse
avoir dans mon verre votre regard si bleu
“Ich habe Sie sehr gern”
mais jamais s’il vous plait, jamais ne me faites
malgré vos mains fines et très propres
boire à la fontaine enchantante de la place de Bâle
Nous sommes allés à l’hôtel du fleuve
au café pas si infâme que ça étant suisse
où les bourgeois bouffis de sommeil et de bière
paient les vingt francs des premières heures du matin
pour faire tous l’amour à la fille en rouge
mais oh! Toi, ma Claudia retrouvée
que tu sois femme à battre le linge sur la berge du Rhin
fille aux yeux de verre à la robe blanche traînante
qu’au parvis de la cathédrale avec le revient du temps
tu te sois figée dans un geste dérisoire et pudique
nous nous sommes faits l’amour
sur un air du Moyen Âge
nous nous sommes faits l’amour
pour un pan de ciel
Mademoiselle, mademoiselle
vous ai-je déjà vue quelque part
au côté diamétralement opposé du monde
n’étiez-vous pas entrée dans ma vie
l’air ténu se déridant à peine
le regard voilé rien ne me rappelle
Oh! La belle italienne a été jalouse
de votre virginité et votre jeunesse
elle jouait la comédie de femme farouche et fidèle…
Mais j’aimais vos yeux bleus gentils
de juive insondable
les lignes des épaules jusqu’au bout des doigts
les vertèbres voyantes comme une flûte fragile
Ne m’étiez vous pas apparue
dans le jardin ombragé au soleil de midi
où le temps a été immobile
de tout cela et de moi-même non plus je ne me souviens
ni de vos yeux ni de vos premières paroles
de Jenny pourtant à l’air hagarde
entre mes bras entortillé le corps maigrichon
avec des plaintes langoureuses de l’été perdu
passé comme un songe sans aventures et sans attaches
Mais laissez s’il vous plait laissez
laissez-moi réfléchir
réfléchir le vide parfait de ce monde
et contempler attentivement mon ombre
qui au soleil couchant s’agrandit et s’agrandit
Tu as défait enfin ta blonde couronne
pour la brosser en une onde faite d’or
- fils d’Ariane qui m’ont sorti des ténèbres –
cachant à peine la paire de seins naissants
de vierge moyen-âgeuse et de femme aimante
dans la lumière réverbérée par la maison d’en face
je regarde sur le contour léger de ta bouche
le soupçon-rictus de mélancolie souffrante
et en bas de la pure ligne de ton cou
la fragilité et la vanité des temps
éblouissement ressenti que je perçoive même
le doux rythme lent des mille flots du Rhin
avec une infinie lassitude
comme si j’étais l’homme né au balbutiement des âges
je me pose avec effroi la même question
quelle sera la réalité de ce monde
avec des heures quotidiennes vécues sans toi
quand déjà les nuages s’amoncellent à la fin de ma route
sur le chemin qui m’éloignera de Bâle
les lumières d‘un printemps à la pluie automnale
1980
Claudia của thành Bâle
Một đời rồi lại một đời
“Cô ơi! Cho tôi ly rượu ngọt”
giấc mơ gỡ bím tóc vàng
và ánh mắt xanh với rượu trắng
“Cô thật đáng yêu!”
nhưng xin đừng vội mang tôi đi
ra ngọn suối mê hồn của thành Bâle
Chúng ta ra nhà trọ bên bờ sông Rhin
quán rượu đàng hoàng rất thụy sĩ
những phú gia nửa say nửa tỉnh
trả hai mươi quan tiền
để làm tình với cô áo đỏ
Nhưng Claudia mà anh gặp lại
có lẽ em là gái đập lụa bên bờ sông Rhin
hay thiếu nữ do thái ngượng ngùng
em bẽn lẽn và thẹn thùng
với áo dài trắng
trước thánh đường Trung cổ
chúng ta làm tình
để nghe bản nhạc của ngày qua
chúng ta làm tình
để có một mảnh trời cao
Này cô, cô vào đời tôi
bên kia thế giới
không gian lắng đọng
tôi hoa mắt
và tâm hồn bối rối
Người đàn bà ý đại lợi
thầm ghen cô
thanh tân và trinh bạch
tôi yêu mắt cô xanh
đường vai tới những ngón tay dài
và những đốt xương lưng phím sáo trời
cô bước vào vườn hoa
mặt trời đúng ngọ
thời gian ngừng đi
tôi không nhớ cô nói gì
Jenny mỏng manh
chiếc thân gầy guộc
thầm thì mùa hè sao vội qua mau
không để lại chút gì thương nhớ
“Cô mắt xanh, cô không vội đi
cho ta lặng lẽ và trầm tư
trong hư vô của trời đất
và nhìn bóng ta lớn dần
với trời chiều xế nắng”
Em gỡ bím tóc vàng
để tóc buông rơi gợn sóng chập chùng
trên bộ ngực măng tơ
của trinh nữ ngàn xưa
người thiếu phụ si tình
trong ánh đèn mờ em hiển hiện
như cuộc đời hư ảo
như những đam mê với muôn ngàn luyến tiếc
và tất cả tan đi theo nước sông Rhin
để riêng anh còn lại
trái tim tan vỡ
trên đường ra khỏi thành Bâle
mây đen phủ đầy
sáng mùa xuân mưa phùn lành lạnh
và rất buồn như trời đã vào thu
10. 10.2010
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ