Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

Cái thời khôn ngoan - Our Time


Kí họa Quế Anh (sáp màu trên giấy)

Ông già cô đơn - The lonely old man



Our Time

I am out of place in this world

Caught in the time of the clever

Mechanical society in the living

Kingdom of robots to be enslaved


With these means, we are no longer humane

Giving up freedom for the engines rule

No singing birds in the metropolis morning

We are resigned to the concrete silence


I am too old for this unsettled time

Unrestfully disturbing behavior

Luxury goal in our unbridled drive


I’ll stay in my lonely corner

With the obsession of the lost poetry

In humility in the light-city

looking for the dark sky

2005

Ngô Văn Tao

( La version française originale: Le sonnet

Notre temps, publié dans le recueil de poésie Papyrus, ngô văn tao 2000)



Cái thời khôn ngoan


Phải chăng tôi đã quá già

Quá già cho cái thời khôn ngoan

Những bộ máy cho ta biết hưởng thụ

Những người máy mà ta phải nghe

Rồi tiện nghi để ta hết chí làm người

Bao nhiêu lẽ để ta không cần phải nghĩ

Mất tiếng chim trong đô thành quái dị

Không ai tìm ai trên đại lộ tốc hành


Tôi quá già trong cái thời đã già

Người lẩm cẩm bước ra bước vào

Họ mải tìm những đồ siêu hạng

Những gì để ai cũng là minh tinh

Tôi quá già vì mất ý thơ

Trong đêm cùng ánh điện chói chang

2009


Notre temps


Comme je suis vieux dans ce monde vieilli

Ma jeunesse n’est plus pour ce temps de non-rêve

Dans le confort mécanique qui s’accomplit

Le règne de robots dont nous sommes esclaves


Nous avons les moyens. Nous sommes inhumains

Abdiquer liberté pour l’ordre des machines

L’oiseau ne chante plus au réveil du matin

Au silence de l’asphalte tout se résigne


Comme je suis vieux pour ce temps de la mouvance

Se répètent mêmes gestes de non-repos

Dans la matérielle angoisse de l’existence


Je vais m’enfermer à jamais dans mon enclos

A la hantise de la poésie perdue

Sous un ciel où toute voix humaine s’est tue

nvt 1999

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ