H.s. Nguyễn Trung
Nguyễn Trung Sơn
dầu trên bố 80x100cm (circa 1970)
Vào những năm 1960, miền Nam Việt Nam (nước
cộng hòa miền nam Việt nam), có một
thời tưởng được thái bình. Phong trào văn học phát triển với
nhóm Sáng Tạo (MaiThảo, Thanh Tâm Tuyền..), hội họa cũng lên ngôi đặc biệt
với họa sĩ Nguyễn Trung.
Văn nghệ có ý khước từ mọi khắc khoải trước nhưng
âu lo thầm kín về một ngày mai chính trị tối tăm và nguy nan nội chiến.
Họa sĩ Nguyễn
Trung một cách riêng tư tự tạo cho mình một thế giới “huyền thoại an bình”.
Một thế giới kiêu sang của tình
yêu, của nội tâm thơ mộng.
Những lời Huyền
Thoại
chia sẻ cùng Nguyễn Trung
Làm sao
tôi có màu vàng, tôi có màu xanh
tôi có lá sen khô, tôi có tình yêu
làm sao tôi không nói
mở cửa ra vườn hoa của
ngày hè
con rắn lằn phơi mình dưới
nắng
tôi sẽ đi và đi không
bao giờ trở lại
làm sao tôi không tin
làm sao tôi không nhớ
người em với mái tóc mây
ngang
đã khoác lên mình nhung
hồng phấn
và đã sang sông để làm
sao tôi thương
trên tay tôi cụm hoa
vương
bàn tay hành khất để ánh
sáng tỏa dịu
trên muôn ngàn bộ mặt
và làm sao tôi có màu
tím
tôi có màu hoa gạo
tôi có hương hoa bưởi
Để quanh tôi dịu dàng điệu nhạc
nói yêu em nhưng con tim
buồn bã
hái cho nhau cánh hoa đã
tàn hương
như chân anh vẫn rộn
trên đường đời
mà ai đã vội quét rồi bụi
trắng
để hồn tôi như trang giấy
mới
lời không đủ rõ sợi dây
tơ
khi mặt người với nét vẽ
thô sơ
không đủ che vết thương
lòng lạnh lẽo
để mãi trong tôi bức
tranh kỳ diệu
em ngồi đây hay đến tự
Tây Nguyên
tiếng suối chảỷ trên
muôn dải hương duyên
rửa tâm hồn lấm bụi của
trần gian
để hôm nao uống rượu suốt
đêm dài
vì ngày mai khi sớm
sương xuống lạnh
chiếc bóng anh khuất nẻo
trăng sao vắng
và riêng tôi cỏn lại với
mình tôi
tôi không theo người về
chốn xa xôi
gánh trên vai một thiên
đường thần thoại
để nơi đây kỷ niệm bạc
thời gian
nắng đổi màu và ngày
tháng phôi pha
tôi quay mặt chìm vào cô
lánh
Nhưng làm sao tôi có sức sống gấp trăm lần
những hình ảnh màu hồng
màu nâu và hy vọng
hai bàn chân thiên lý
và trái tim thần kỳ
tôi sẽ biết cùng anh
đi trên đường đất đỏ
trên những đường cong
những ngả đường ngắn ngủi
của một kiếp người
tiếng cười non trẻ như
buổi lên năm
đường đôi Hà Nội một
ngày đã sang đông
nghe gió thầm thì
và lá bàng rơi trên mảnh
tường rêu vỡ
Anh hãy vẽ cho tôi những vòm trời
dưới mục kính đổi hình
và phân ly ánh sáng
những sự việc đã qua hay ngày mai có nắng
khi hôm về phòng bốn bức
tường vắng
mơ tới người yêu mà lòng
như muốn xé
và tôi sẽ nhớ tất cả những
người tôi quên
một cặp má tàn hương một
đường lưng quá tội
cuộc đời có giăng lưới
con tin
người trai có kéo áo che
mưa
để gặp định mệnh ở đằng
kia dẫy phố
cho tôi những khoảng rừng
chưa đến
những đô thành mà tôi đã
biết
ngõ Duy Tân nhìn cây cỏ
thay màu
đường Quật Khởi rồi có một
buổi nào
trong quán cà phê lề hè
chúng ta sẽ đợi
đợi đêm xuống và sẽ đợi
trăng lên
cho tôi tất cả những nỗi
tang thương
những vết thương không thể
lành
một mối tình đã chết
một cuộc tình ngát vị
chua cay
và tôi chỉ là con thuyền
lạc hướng
một chiều đứng gió ở đường
vòng nhiệt đới
anh sẽ vẽ cho tôi bức
chân dung
người họa sĩ thần tài
sống sao đây trong cái tầm
thường nhỏ bé
xã hội khắt khe và lòng
người hạn định
đời trần tục không nhìn
xa hơn tầm mắt
anh hãy vẽ cho tôi người
đàn bà có ngấn bảy tầng
trong ánh sáng lung linh
hai bàn tay nhiệm màu
như cầu khẩn van xin
như đại lượng từ bi
một hoài bão một tình
thương không bờ bến
Để dù trong thời gian có bóng tịch mịch
trong không gian có hàng
cây màu xám
tôi sẽ nghe thấy một câu
thơ chưa viết
một điệu nhạc mong manh
và làm sao tôi có màu sắc
tôi có tấm vải bố thô
để cùng anh tôi có thể vẽ
cái đẹp thần diệu mà anh
cưu mang
cái thiên đàng huyền ẩn
của tiềm thức
và thế giới này không
còn đau thương
đã hé mở và thoáng hiện
một chân trời thanh khiết
ở phương đông bến nước
xa vời
Circa 1976
Ngô Văn Tao
(trích ra và sửa chữa từ
tập thơ Nuages-Mây, Ngovantao-Montréal 1988)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ