Ảnh của Tôi
Tên:

my writings with the illustrations - painting by the little girl-artist Ngô Quế Anh, six years old (her birthday:21.9.2002) Với những bức ký họa của Ngô Quế Anh, họa sĩ nhí, sáu tuổi (sinh ngay 21-9-2002)

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

adieu au poete



Ký họa Quế Anh (acrylic trên giấy)

Im lặng vô thường trụ – Le silence désemparé




Adieu au Poète

De l’homme venu de nulle part, de la Terre grave et souffrante, nous apporter message de son soleil, de ses étoiles éblouissantes, des tendresses profondes et des cruautés dures à soutenir, des vérités du monde rempli de mensonges, mensonges délicieux d’un corps qui se glisse le long d’un amour furtif qui se veut fidèle…

Mais lui aussi s’en est allé. Et personne jamais ne colmatera la brèche ouverte par sa mort.

Il ne reste à présent que silence, le silence désemparé.

Le silence désemparé parmi les ruines, l’écho d’une insurrection harmonieuse, l’étrange musique d’un piano silencieux…

Pour celui qui s’en est allé, quitter le monde signifie aussi dire “Oui” à la tendre indifférence du monde; mais ceux qui restent, seuls dans le tourment de l’histoire, se sont rendus compte de tout ce qu’ils ont perdu par l’absence du compagnon.

Bùi Giáng 1965



Farewell to a poet

He who came from nowhere, from the grave land of sufferings, bringing us message of his sun, of his dazzling stars, of profound tenderness and of cruelties so hard to surmount, truthful facts of the world full of lies, white lies of body gliding into furtive love, striving for faithfulness…

He too had to pass away. And we are left with an open wound by his death.

We are left with silence, helpless silence.

Helpless silence in the ruins, echo of harmonious upheaval, strange sound of silent piano.

For the poet who passed away, leaving the world is to say “yes” to the tender indifference of the world, but those who stay, now by themselves in the turmoil of history, will realize how much they miss the presence of their companion.

Translation of NVT



Vĩnh biệt nhà thơ

Anh đã đến từ vô cùng, từ đất khổ, mang cho ta thông điệp của mặt trời, của những vì sao lấp lánh, với tình thương bất tận với vết đau của tội ác, những sự thật của thế giới đầy gian trá, những lời mật ngọt với chiếc thân kiều diễm của mối tình vụng trộm vẫn ước thầm trung thủy…

Nhưng rồi anh cũng phải đi. Trở về cõi chết, để lại cho ta vết thương không thể hàn gắn.

Chỉ còn sự im lặng, sự im lặng vô thường trụ.

Im lặng hoang mang giữa lâu đài đổ vỡ, dư âm hòa điệu của sự trỗi dậy, tiếng nhạc huyền ẩn của cây dương cầm đã gãy…

Anh ra đi, cũng là chấp nhận ”sự hững hờ êm dềm man mác của cuộc đời”*. Nhưng chúng tôi cảm nhận bao nhiêu là mất mát vì anh đã bỏ chúng tôi ở lại đơn côi trong “dòng lịch sử cuồng nộ dị hình”*..

* ngôn từ của Bùi Giáng

Tháng 4 2009

ngô văn tao phỏng dịch



Nhận định:

Chỉ là một bài thơ nhỏ bằng tiếng Pháp, mà Bùi Giáng tự tay viết lại cho tôi: Vĩnh biệt nhà thơ (Albert Camus). Nhưng qua bài thơ này, chúng ta cảm nhận sự hiểu biết thâm hậu ngoại ngữ của Bùi Giáng. Hơn nữa chúng ta có ở đây thâm ý thi ca cuả nhà thơ: “ Thi sĩ phải là kẻ đồng hành của mọi người. Thi sĩ tìm nói lên hết, những hoài bão và những ưu phiền, tình yêu và yếu hèn tội lỗi, mâu thuẫn với chính mình cùng với những thành kiến mang đầy hiểm họa, giữa dòng cuồng nộ của lịch sử kỳ vọng đạt tới tuyệt đối trong nghệ thuật….”

nvt


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ